[Zhihu] Tổng tài bá đạo có tự tay giặt quần lót không? (2/2)

4.
Trịnh Tiểu Phú không thể ngờ được, sau khi bán chiếc quần lót cuối cùng cô định sẽ rửa tay gác kiếm, trong vòng hai tiếng đồng hồ đếm ngược đã được tận mắt chứng kiến màn tranh đấu kịch tính nhất trong đời.

Cô do dự mãi, cuối cùng kí tên lên hợp đồng, sau đó mở máy tính. Trang web đột nhiên có sự xuất hiện của virus, cô lập tức cảnh giác.

Chẳng lẽ lộ rồi!

Nhưng là một người có trên tay hai bằng thạc sĩ hai ngành bảo mật và công nghệ thông tin, cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh, tăng thêm tầng bảo vệ chống virus, rồi lại lấp vài lỗ hổng, chưa yên tâm hoàn toàn, cô còn dán băng dính lên micro và camera. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, trang web sập trong thời gian ngắn, sau đó bị tấn công điên cuồng.

12 giờ đêm, lượt truy cập trang web bùng nổ.

Vô số người nghển cổ ngóng chờ chiếc quần lót cuối cùng tung ra thị trường, Trịnh Tiểu Phú đối mặt với áp lực lớn cuối cùng vẫn quyết định đăng bán, giá khởi điểm 0,1 tệ.

“Tôi trả 100!”

“Nhãi nhép!! Một ngàn!!!”

“Một ngàn đã muốn tranh á? Mơ à! Một vạn!”

Đám người điên cuồng bắt đầu tranh giành trên thế giới ảo, từ một ngàn nhảy phát lên mười ngàn càng làm buổi đấu giá dậy sóng, không bao lâu sau giá đã lên đến năm chục ngàn. Trịnh Tiểu Phú hơi nhức đầu, hôm nay phát hiện có hacker sau đó còn có virus, dò IP ra cùng một chỗ, chắc chắn là trò của đoàn đội nào đó, cô chỉ hy vọng đây không phải là nhân vật tầm cỡ thôi.

Một chiếc quần lót năm chục ngàn, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Thế nhưng giá cả vẫn ngày càng tăng cao, đám người tranh giành ngày càng điên cuồng, những con số thay đổi nhanh đến chóng mặt. Mãi lâu sau giá cả cũng bắt đầu đi vào ổn định, đến 10 vạn đã hơi chần chừ, ai ngờ con số này vẫn chưa dừng lại, đến khi nhảy lên 200 vạn mới có dấu hiệu ngưng.

“500 vạn!”

Trịnh Tiểu Phú ngã từ trên ghế xuống.

Cô run rẩy bò lại lên bàn, vịn vào ghế, chóng hết cả mặt, cảm giác bây giờ y như lần bán được chiếc quần lót đầu tiên vậy.

“5… 520 vạn…” Người nào đó vẫn còn trụ được.

“5 triệu.”

Trịnh Tiểu Phú lại té ghế.

Lúc này Trịnh Tiểu Phú ngửi ra mùi không ổn, bởi vì chẳng có ai điên bỏ ra 5 triệu chỉ để mua cái quần lót của tổng tài. Thôi được rồi, ít nhất là cô cũng không lý giải được chấp niệm của những cô gái này với tổng tài. Nói tóm lại, Trịnh Tiểu Phú đã chuẩn bị sẵn đường lui. Đêm hôm ấy cô rời công ty, số tiền 5 triệu bất chính kia cô cũng không dám mơ tưởng nữa, lập tức đóng cửa Phục Vụ Khí, dừng mọi hoạt động. Vả lại cũng sắp sang năm mới rồi, nhân tiện cho công nhân nghỉ sớm trước hai ngày. Cô mua vé xe chuẩn bị về quê thăm cha mẹ.

Vì thời gian gần đây công ty lên như diều gặp gió, nên hai ông bà vui vẻ cáo lão hồi hương, mà Trịnh Tiểu Phú cũng chuyển công ty đến Phong Thành, chính là thành phố lớn thứ hai sau Long Thành. Cô không muốn ở Long Thành, vì có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám bán quần lót của tổng tài dưới mí mắt của hắn!

Nói gì thì nói, mặc dù Trịnh Tiểu Phú là cô gái kiên cường, thế nhưng lúc nào nên sợ vẫn phải sợ, món lãi kếch sù bán đứng lương tâm này cô thật sự không dám lấy, hơn nữa đây cũng tính là lừa đảo, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm không yên. Trịnh Tiểu Phú cuốn gói bỏ đi, công nhân được nghỉ thì vui sướng, nhà nhà đốt đèn ăn mừng, người người uống say, pháo hoa điện tử vang lên giữa đêm khuya, Tết đến rồi.

Trịnh Tiểu Phú kẹt giữa dòng người trong thôn cũng không có thời gian nhớ đến chuyện của tổng tài, mà trốn cũng trốn rồi, Phục Vụ Khí cũng đóng rồi, máy tính không mang theo về, tổng tài có bản lĩnh thông thiên cũng không tra ra được nhà cô.

5.
Nhân dân cả nước đều ăn mừng năm mới, chỉ có người Long Thành là ngoại lệ, vì sinh nhật của người giàu nứt nước đổ vách phú quý bức người tà mị lạnh lùng quanh năm cô quạnh Long Ngạo Thiên đúng vào đêm giao thừa.

Long Ngạo Thiên thận trọng ngồi trước bàn làm việc, nhìn khung cảnh mờ mờ không rõ ngoài cửa sổ. Người hầu trợ lý bên cạnh phải khiến mình có khuôn mặt mạ vàng trông cao quý lạnh lùng, bộ quần áo tỉ lệ vàng nạm kim cương, vì hôm nay tổ chức tiệc rượu mừng sinh nhật hắn.

Lão gia vui vẻ, năm nay con trai cưng giúp công ty kiếm lợi nhuận cao nhất trong mười năm qua, ông hận không thể mở tiệc mời toàn thiên hạ đến đây nhìn niềm kiêu hãnh của mình. Trong phòng tiệc cao cấp, đèn thủy tinh sáng chói, những nhân vật tầm cỡ đều mang theo người thân, nhất là con gái của mình. Các thiên kim tiểu thư lũ lượt kéo đến, phải nói thêm Long Ngạo Thiên năm nay mới 20 tuổi, thậm chí còn chưa đến tuổi kết hôn, nhưng cứ ra tay sớm còn hơn không húp được miếng nào.

Những cô nàng thiên kim thì khỏi nói, không biết có phải gia chủ cho đầu óc hong gió lâu quá hay không, mới có mười ba mười bốn tuổi đầu đã tớn lên rồi, ảo tưởng có thể lấy được sự chú ý của tổng tài. Đúng là mơ tưởng hão huyền, ngọn cỏ ven đường quanh năm chỉ nhìn cớt chó cũng đòi với được mây.

Các cô nàng trông rất hào hứng, rất nhiều người có bộ sưu tập quần lót của tổng tài, từ đêm qua các cô đã chuẩn bị một tiết mục hay. Lão gia cũng có ý tìm đối tượng cho con trai, vì vậy căn phòng được chia làm hai, một bên là các cô gái vị thành niên lấy cớ không thể uống rượu đứng ở đó.

Long Ngạo Thiên đi vào bữa tiệc dưới những lời chúc tụng của quần chúng, toàn thân là đồ Italy thuần thủ công, bộ vest do chính tay nhà thiết kế lừng danh Nga dồn hết tâm huyết làm ra, từng mối nối chỉ ở giữa đều được mài thành bột thủy tinh, kim cương sáng lấp lánh gắn trên bộ vest hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

“A, tôi kính Long thiếu một ly!” Một người trung niên đứng dậy nâng ly nói.

Long Ngạo Thiên không trả lời, miệng cười như không cười, nâng ly rượu thủy tinh chuyên dụng 100% làm từ vàng nguyên chất nạm kim cương lên. Quản gia và bartender đã chuẩn bị rượu ngon từ sáng sớm, hắn lại rề rà không uống, chỉ cầm trên tay vuốt vuốt thân ly.

“Long tổng không thích bị gọi là thiếu gia.” Bên cạnh có người nhắc nhở.

Người trung niên kia lập tức run sợ: “Long tổng… Đại nhân đừng chấp tiểu nhân…”

Long Ngạo Thiên cười nhạt, đưa ly lên miệng uống một hơi cạn sạch. Căn phòng vang lên tiếng hô tán thưởng tửu lượng tốt, người trung nhân kia đỏ bừng cả mặt. Lão gia chỉ cười không nói, không cho Long Ngạo Thiên nghỉ ngơi lâu, hắn vừa ngồi xuống đã đẩy sang phòng bên cạnh. Long Ngạo Thiên không biết chuyện gì bị lừa vào phòng, sau đó cạch một tiếng, cửa đã bị đóng. Hắn đường đường là Long tổng, đâu chịu được nổi nỗi nhục này! Long Ngạo Thiên nhướng mày, mặt vô cảm, quay đầu, chỉ thấy những ánh mắt ngây thơ đang nhìn mình đăm đăm, hàng ngàn ánh mắt nháy nháy chớp chớp.

Không khí như đọng lại.

Da đầu Long Ngạo Thiên tê dại.

Sau đó đoàn người bắt đầu di chuyển, các thiếu nữ nửa hưng phấn nửa ngại ngùng mặt đỏ bừng, vọt ra hậu trường phòng tiệc, sau đó lấy một dây quần lót của nam giới, không đợi Long Ngạo Thiên kịp phản ứng đã kéo ruy băng ở hai đầu xuống, cầm mấy trăm chiếc quần lót nam bước lên. Cô gái dẫn đầu lớn giọng nhất: “Long tổng! Để chúc sinh nhật ngài, chúng tôi đã gom quần lót của ngài trong suốt một năm qua làm quà, đây coi như là thứ kỷ niệm đánh dấu ngài trưởng thành. Cộng lại vừa tròn 365 chiếc, kỉ niệm ngài đi qua một năm.”

“Sinh nhật vui vẻ, Long tổng!!!”

Da đầu Long Ngạo Thiên nổ tung.

Từ xưa đến nay, chưa từng thấy Long Ngạo Thiên – người đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn chật vật như vậy.

Nam nhân cao quý này lăn lộn một vòng trong phòng tiệc, bộ vest giá trị liên thành bị kéo nhăn nhúm, mặt đen đến nỗi nếu đứng trong bóng tối e rằng không phân biệt được.

Rất tốt, mấy cô gái này đã thách thức giới hạn cuối cùng của hắn.

Đây vẫn chưa tính là gì, so với việc mình nhận được 365 chiếc quần lót trong ngày sinh nhật, chuyện khiến người ta phát điên hơn còn ở phía sau. Một cô bé e thẹn cầm một chiếc quần lót nhét vào tay hắn, nói cái gì mà nhiều hơn một chiếc, bảo hắn cầm lấy.

“Bọn em đã chuẩn bị mấy tháng trời đó! Xin Long tổng hãy nhận đi nha.”

“Đừng khách khí, nhận đi mà, Long tổng, hu hu hu.”

Long Ngạo Thiên tức đến phát run, mặt không hề sáng (Ý là lại đen mặt =)))) ), cuối cùng giơ chân đạp cánh cửa đã bị khóa chạy ra ngoài, mới ngăn được nỗi đau đớn mang tên quần lót tăng thêm.

Hắn phải về tắm!!! Hắn phải về nhà!!! Đây là chỗ quái quỷ gì thế này aaaaaa!!!!!

Long Ngạo Thiên không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của quần chúng nhân dân, mở cửa rời bữa tiệc, rút chiếc điện thoại triệu đô ra gọi điện, hung hăng đay nghiến một câu: “Bắt buộc! Ngay! Lập! Tức! Phải tìm ra bằng được người đứng sau trang web kia, chân trời góc biển cũng phải lôi ra!!!! Tìm được rồi lập tức mang đến trước mặt tôi!!!!!!”

Long Ngạo Thiên đạp chân ga nghênh ngang rời đi, trong đầu đều là hình ảnh quần lót gắn ruy băng, căm hận điên cuồng đập vào tay lái.

6.
Bên Trịnh Tiểu Phú vẫn chưa ý thức được tai họa sắp ập xuống đầu mình, lúc cô tỉnh dậy sau đêm giao thừa gà trống đầu thôn mới vừa gáy.

“Aizzz, đám người vừa vào thôn là người ở đâu nhỉ?” Lão Vương hàng xóm nói: “Nửa đêm đã lởn vởn trong thôn chúng ta rồi.”

Trịnh Tiểu Phú lập tức cảnh giác: “Bác Vương, là loại người gì?”

“Ờ… Mặc quần áo đen, cái loại người Tết nhất không mặc đồ đỏ mừng năm mới ấy.” Bà thím lắm mồm bên cạnh nhanh nhảu nói.

Bà nói xong đã không thấy tăm hơi Trịnh Tiểu Phú đâu, người đã chạy như làn khói.

Bởi vì tình thế cấp bách, Trịnh Tiểu Phú vẫn phải trốn chui trốn lủi, thậm chí cô còn không kịp nói lời tạm biệt cha mẹ, kéo vali không từ mà biệt chạy theo đường tắt sau núi, chạy giữa đồng ruộng, đi qua dòng nước, xuyên qua rừng cây rậm rạp, còn suýt nữa giẫm phải cứt gà.

Cô vừa chạy vừa lướt điện thoại đặt vé xe lửa, nhưng trên núi không có sóng, quay lại thì sợ bị tóm, chạy đến chân núi lại chỉ còn vé đứng. Nhưng may mà Trịnh Tiểu Phú vẫn kịp chuyến, xe lửa màu xanh hiện ra trước mắt, cô vội đến nỗi té sấp mặt, đứng trên toa tàu rớt nước mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nói không nên lời. Cô tin vào giác quan thứ sáu của mình, chắc chắn là mình đã bị tổng tài phát hiện, thậm chí… thậm chí người đập tiền mua chiếc quần lót cuối cùng, khả năng cao chính là tổng tài.

Bây giờ cô muốn chạy đến công ty, tiêu hủy ngay chứng cứ là đống quần lót ở đó, muôn ngàn lần không thể bị người khác nắm đằng chuôi.

Trịnh Tiểu Phú tính vậy.

Đường đi rất dài, lúc Trịnh Tiểu Phú đến công ty chưa kịp mệt đã chạy thẳng vào phòng làm việc. Vì về quê nên không mang theo đồ gì, chiếc vali vẫn rộng rãi, hoàn toàn có thể chứa được số quần lót còn thừa. Dù như vậy, nhưng quần lót cũng nhét đầy vali, xém tí nữa không kéo nổi khóa. Trịnh Tiểu Phú thu xếp xong đầu đầy mồ hôi, xách vali chứa đầy quần lót đi ra ngoài. Cô cũng đã định rửa tay gác kiếm, không mơ mộng kinh doanh quần lót của tổng tài nữa, chỉ cần không bị phát hiện đã cảm tạ trời đất rồi.

Cô rất căng thẳng, vì công nhân đã nghỉ hết rồi, cả tòa nhà tối om om, đã thế còn sơn màu đen, lúc đẩy cửa vừa hay điện thoại lại réo inh ỏi. Bốn phía lặng ngắt bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại khiến cô sợ hồn bay phách lạc. Cô rút điện thoại trong túi ra, thấy màn hình hiện lên chữ “mẹ” mới thả lỏng được, vừa bấm nút nghe vừa đi về phía trước.

“Rầm!”

Cô va mạnh vào thứ gì đó, trong nháy mắt đầu óc quay cuồng, lúc phản ứng kịp phát hiện có người đang đi tới, đột nhiên lực cản và vóc người cứng như cây cột nhà làm cô không kịp đề phòng, mắt nổ đom đóm không nói làm gì, điều đáng nói là cô ngã ngửa ra sau, chiếc vali cũng theo đà tuột khỏi tay.

Người đối diện cũng ngã, màn hình điện thoại vẫn sáng, cả người mất thăng bằng ngã nhào, đang định mắng đối phương không có mắt thì cái vali da màu nâu từ trên trời lao xuống, bung ra giữa không trung, những vật thể không xác định đủ loại màu sắc đen xám nâu tro bay xuống đáp thẳng xuống mặt mình. Cảm giác như đây là vải. Không chờ hắn nhìn kĩ, chiếc vali cứng ngắc lại úp ngược lên đầu hắn. Long Ngạo Thiên chưa bao giờ bị kích động giờ đây hai mắt đảo điên tí nữa bị đập ngất, lùi về sau rồi té xuống đất, tầm nhìn bị chiếc vali che lại, trong thời gian ngắn không đứng dậy nổi.

Hắn đã tra được địa chỉ công ty, không chờ vệ sĩ đi bắt người đã tự mình đến trước xem rốt cuộc là kẻ nào, ai mà biết xui xẻo như vậy.

Trịnh Tiểu Phú vẫn chưa ngã chết, biết mình gây họa, vội vàng đứng dậy qua xem nam nhân bị đống quần lót trùm mặt kia như thế nào.

Không bị vali đập chết đó chứ!

Lúc này ven đường đã kéo tới rất nhiều người vây xem, cảnh sát từ khắp phương tám hướng đổ xô đến xử lý tai nạn, rất nhiều người mở đèn flash, những người hiểu chuyện gì đang xảy ra bắt đầu cười ầm lên mở camera ra chụp ảnh.

Hay là… chạy tiếp! Trịnh Tiểu Phú định bụng vậy.

Ai ngờ lúc người vây xem chật kín ba vòng trong ba vòng ngoài, xe cứu thương cũng đã đến nơi, nam nhân đang nằm lăn quay như heo chết đột nhiên động đậy, gỡ chiếc vali trên đầu xuống, mắt phun lửa, nhặt từng cái quần lót một.

Những thứ này, 365 chiếc quần lót như hiện ra trước mắt, còn có chiếc cô gái kia liều mạng nhét vào tay mình, đời này hắn sẽ không bao giờ quên, cũng không bao giờ nhận nhầm được.

Nhiều quần lót như vậy! Cô gái này, chính là chủ trang web kia!

Long Ngạo Thiên đứng lên, tất cả mọi người khi nhìn rõ khuôn mặt hắn trong nháy mắt nín cười, đèn flash cũng âm thầm tắt ngóm.

“Long… Long tổng.” Không biết ai trong dòng người lẩm bẩm.

Bây giờ đến lượt da đầu Trịnh Tiểu Phú nổ tung.

Trịnh Tiểu Phú hơi bối rối, hơn nửa ngày mới ý thức được người đàn ông chật vật trước mặt lại chính là Long Ngạo Thiên giàu có đệ nhất thiên hạ, cũng chính là thần tài của mình. Cô lợi dụng danh tiếng người đàn ông này bán quần lót, thu lại món lãi kếch sù… Hơn nữa tình huống trước mắt… Chắc chắn vị tổng tài này đã tra ra.

Chạy trốn? Không kịp nữa rồi.

Cô không dám đối diện với người đàn ông trước mắt, khẩn trương đến nỗi hai tay không thả xuống được, vô thức khom lưng xuống ngốc nghếch nhặt quần lót, ngồi xổm dưới đất nhặt từng cái từng cái một, sau đó lại phát hiện không có chỗ nào để vào. Lúc lấy lại tinh thần cô mới thấy có gì đó không đúng. Cô lại ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn nam nhân bị chiếc vali cỡ lớn đập vào đầu đang đi về phía mình. Dáng người hắn cao to khỏe mạnh, bắp thịt rõ ràng, nhìn rất giống một con Godzilla.

Túi trước ngực áo vest của Long Ngạo Thiên vẫn còn mắc một chiếc quần lót, nhưng hắn đã tức đến nỗi thần trí mơ hồ, đầu choáng mắt hoa, nhìn cô gái đang bất an ngồi dưới đất, mắt hắn hoa lại càng hoa.

Hắn không bại trên tay đối thủ cạnh tranh, một đời lẫy lừng lại bị một nữ nhân hủy diệt, đúng là nỗi nhục lớn!!!

Long Ngạo Thiên nhìn người phụ nữ đang run lẩy bẩy, trong tay vẫn cầm một chiếc quần lót, lại làm hắn nhớ lại ký ức bi thảm hôm tiệc rượu, tất cả căm hận lũ lượt kéo đến.

Hắn cúi người, nắm cằm Trịnh Tiểu Phú, mặt hai người gần như dính sát nhau. Khóe miệng Long Ngạo Thiên cong lên cười lạnh, không khí quanh người trong nháy mắt biến thành giông tố!

“Nữ nhân, cô đã thành công có được sự chú ý của tôi.” Hắn nói.

Có lẽ khí chất của Long Ngạo Thiên ảnh hưởng đến từ trường, gió to từ đâu đột nhiên thổi từ dưới đất lên!

Đúng lúc này!

Một chiếc quần lót bay thẳng vào mặt Long Ngạo Thiên.

Đắp lên… mặt của hắn.

Tay Trịnh Tiểu Phú trống không, cười hề hề xin lỗi: “Thật ngại quá, gió to ghê, cầm không có chắc.”

Long Ngạo Thiên đang tức giận, một chiếc quần lót từ đâu bay thẳng vào mặt, cả người cứng ngắc, nhưng vì gió quá lớn nên không nghe ra đối phương nói gì, dường như trong giọng nói của cô còn mang theo châm biếm, càng khiến lửa giận của hắn bùng lên, hai mắt hắn đảo điên, ngất xỉu.

Trịnh Tiểu Phú đang cười ngượng, ngước mắt thấy khuôn mặt của người khổng lồ kia bị quần lót che khuất, sau đó tòa thái sơn đổ ập xuống. Cô kinh hoạt lăn một vòng, Long Ngạo Thiên đập đầu xuống đất.

Ký giả gần đây rất nhanh mang theo “vũ khí” chạy đến, điên cuồng chụp Long Ngạo Thiên và Trịnh Tiểu Phú. Trong đó có một tấm Long Ngạo Thiên cúi người nắm cằm Trịnh Tiểu Phú, sau đó quần lót trên tay Trịnh Tiểu Phú bay thẳng vào mặt Long Ngạo Thiên. Mặt nam nhân đắp quần lót, không thấy mặt mũi đâu, như một pho tượng hóa đá.

Long Ngạo Thiên đáng thương được xe cấp cứu đưa đến phòng cấp cứu VIP, ngày hôm sau yếu ớt tỉnh lại, nhớ tới chuyện phải phong tỏa tin tức, nhưng tấm hình này đã thành chủ đề hot bậc nhất, về cơ bản nhân dân cả nước ai cũng thấy rồi, có xóa cũng không xoay chuyển được tình thế nữa.

Long Ngạo Thiên tức đến độ hôn mê lần nữa.

7.
Hiện tại khắp phố lớn ngõ nhỏ từ côn đồ đến giới thượng lưu, người người nhà nhà đều tán dóc về chuyện này, hình tượng tổng tài lạnh lùng cao lãnh trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn.

Đứng trước tình thế ngày càng không thể khống chế, Long Ngạo Thiên cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại sau lần hôn mê thứ hai, chợt nhớ cha mẹ đều đã ra nước ngoài du lịch, lúc này đoán chừng vẫn chưa hay biết gì, vậy nên cũng chẳng ai giúp mình khống chế tin tức, đầu hắn lại bắt đầu quay cuồng. Hai hôm trước điện thoại bị rơi hỏng, trợ lý đã mang chiếc dự phòng đặt ở chiếc tủ đầu giường. Long Ngạo Thiên lên xem tin tức, sắc mặt ngày càng khó coi. Hắn gọi mấy cuộc điện thoại, tung chút tin tức chuẩn bị dẫn dắt dư luận, huyệt thái dương giật nhằng nhằng.

Long Ngạo Thiên xuất viện, đi đến cửa công ty, hắn sửa sang lại quần áo, mặt tê liệt, như chưa hề có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn là chàng hoàng tử cao quý. Hắn vừa bước xuống xe liền bị đám ký giả vây quanh.

“Xin hỏi Long tổng, tình huống hiện tại của công ty thế nào?!”

“Long tổng, có phải công ty thật sự thiếu hụt nội bộ không?!”

“Long tổng, hiện tại cổ phiếu hạ thấp, ngài có nghĩ mình vẫn còn cơ hội trở mình không?”

“Long tổng, quần lót của ngài…”

Nghe thấy câu nói của người cuối cùng, Long Ngạo Thiên không thể nhịn được nữa, thì ra trang web kia cũng đã lòi ra ngoài ánh sáng, hắn chỉ thấy con đường phía trước tối tăm như tiền đồ của chị Dậu.

Hắn mất hết mặt mũi rồi.

Long Ngạo Thiên đi thẳng vào WC tư nhân chuyên dụng hoàng kim, ngồi trên chiếc bồn cầu tự động khử trùng vô khuẩn 100% che mặt, cơ đuýt dùng lực, cớt được bài tiết rơi tõm xuống nước, nhà khoa học kiêm vật lý học đã đo khoảng cách an toàn từ hậu môn đến nước trong bồn cầu sao cho nước không bắn lên da.

Hắn ngẩng đầu, thuận tay vứt quần lót, lại nhìn khuôn mặt từng bị quần lót đắp lên và thân thể được kim cương phản chiếu ánh lên màu vàng chói lọi, trong lòng mười vạn con ngựa chạy qua, để lại dưới đất cát vàng tung bay.

Hắn không sạch sẽ nữa rồi.

Dư luận dậy sóng kịch liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của Long Ngạo Thiên, lúc đầu mấy tin tức có thể áp xuống được, sau đó ngày càng nghiêm trọng, khả năng là nhiều công ty hợp vào tấn công.

Long Ngạo Thiên ngồi trước bàn làm việc, hai ngón tay trắng muốt thon dài kẹp điếu xì gà nạm vàng chuyên dụng cho giới thượng lưu, tao nhã hút chầm chậm.

Hắn súc miệng bằng loại trà quý giá chỉ được trồng trên vách núi Vũ Di dựng đứng xong, kẽ răng rít ra một câu chửi thề. Trong miệng như có sóng biển đánh vào sa mạc, liên mồm mắng mấy công ty tài lực là mấy thằng súc sinh chết dẫm, sao không PK chính diện lại đi giở loại thủ đoạn bỉ ổi hèn hạ này.

Trợ lý bên cạnh nghe những từ ngữ thô tục phát ra từ miệng vị vương giả thì sợ đến phát run.

Long Ngạo Thiên giờ đây có chút phiền muộn, nên điện thoại báo có tin nhắn của em họ Long Trì Thi gửi đến, hắn rất không kiên nhẫn.

“Anh họ Ngạo Thiên, công ty của anh sao vậy? Có cần em giúp gì không?”

Long Ngại Thiên rất phiền, nhưng chợt nhớ ra nhà em họ có một công ty truyền thông, nếu hắn có thể dùng công ty em họ, vậy thì có thể truyền bá rộng rãi, tin tức sẽ được đè xuống một chút.

Hắn bình tĩnh lại, gõ pinyin hai chữ “Trì Thi” gửi đi, thế nào lại vô ý gửi thành “Ăn cứt”, có thu hồi cũng không kịp nữa rồi. Em họ bên kia giận điên người, ném điện thoại đi không buồn giúp nữa.

Long Ngạo Thiên lại phát điên, vì là điện thoại mới nên tên của em họ chưa được lưu, giờ thì hay rồi, bát đã mẻ lại còn sứt.

Xui xẻo gặp thời, đúng là uống miếng nước lạnh cũng thấy tê răng.

Thế là lịch sử trò chuyện thành như vầy.

“Anh họ Ngạo Thiên, công ty của anh sao vậy? Có cần em giúp gì không?”

“Ăn cứt.”

(Người dịch giải thích chút, Trì Thi và ăn cứt gõ pinyin trên điện thoại đều là chi shi =)))) )

Thật sự là có quay đầu cũng không thấy bờ nữa rồi.

Bây giờ mua hết mấy công ty truyền thông cũng không được, nhất là trong lúc cổ phiếu tụt dốc không phanh như hiện nay, công ty đã phải họp hội đồng quản trị, giờ dùng tài chính của công ty không phải là lựa chọn sáng suốt. Long Ngạo Thiên cân nhắc cái lợi cái hại, là một thương nhân tuổi trẻ tài cao, hắn rất nhanh nghĩ ra hướng giải quyết tốt nhất mà hắn không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận. Đó chính là tìm kẻ đầu sỏ chết tiệt gây ra mọi chuyện kia, sau đó bắt cô ta tạ tội với nhân dân cả nước. Hết thảy thất bại của hắn, cùng với tình thế không khống chế nổi như hiện nay, tất cả đều do cô gái này lập ra trang web kia, đều do cô gái này gây ra sóng gió, tất cả đều tại cô ta!

Long Ngạo Thiên đấm mạnh xuống bàn, trong lòng đã có tính toán, bắt đầu tiến hành truy bắt Trịnh Tiểu Phú phạm vi toàn thế giới!

8.
Trịnh Tiểu Phú sau cái đêm chấn động lòng người kia chỉ có thể cảm thán thế giới này quá nhỏ, cô không có chốn nào dung thân. Cô bôn ba mọi nơi trên thế giới, không dám chậm trễ dù chỉ một giây, nhưng chi nhánh của tập đoàn Long thị trải dài khắp địa cầu, chỉ còn kém không có trên sao Hỏa nữa thôi. Cô thật sự là có lòng mà không có lực. Mỗi khi thấy cái gì liên quan đến tập đoàn Long thị là cô lại hoa mắt chóng mặt, người luôn trong trạng thái lao lực quá độ. Đúng lúc cô định bỏ đi thì lại bị tóm.

Lúc đó Trịnh Tiểu Phú đang mua đồ tắm giặt thì phát hiện tiền mặt đã hết sạch, sau khi trả bằng thẻ ngân hàng thì bị bắt thẳng lên xe. Cô khóc không ra nước mắt, hai bên hai vệ sĩ, mình bị kẹp ở giữa, vóc người cô thuộc tầm trung, nói thật là ngồi giữa như bị kẹp thành nhân bánh mì. Mấy ngày nay Trịnh Tiểu Phú vô số lần tự tưởng tượng ra cảnh mình bị tổng tài tóm được, nhưng đến lúc bị bắt lại không thấy căng thẳng đến vậy. Dọc đường đi, trong lòng cô thầm nghĩ, đừng có trùm quần lót lên đầu tôi là được. Trịnh Tiểu Phú không có sức lực, nhìn hai tên vệ sĩ vạm vỡ cũng chẳng nghĩ ra cách gì khả thi, mấu chốt là cô cũng không thể anh dũng nhảy khỏi xe như trong phim được, cô cũng ý thức được ngã sẽ toi đời.

Xe đi vào một trang viên, đến cổng thì dừng lại, bên ngoài có người cầm dụng cụ không biết làm gì kiểm tra cả nửa ngày, tài xế giơ thẻ xác nhận rồi mở cửa bước xuống, sau đó hai vệ sĩ cũng một trái một phải mở cửa xe bước ra.

Đầu Trịnh Tiểu Phú nhảy lên một cái, cũng mở cửa xe, cửa chưa đóng đã vắt chân lên cổ chạy, bất chấp tất cả, ý chí sinh tồn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô chạy loạn một hồi, đến khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa vẫn không dám ngừng bước chân, nghĩ phía trước là con đường máu rực rỡ, ai ngờ chạy ra đến ngoài mới biết mình đã đi được tròn một vòng quanh sân, cuối cùng quay về vị trí cũ.

Cô và tài xế, vệ sĩ, còn có nhân viên an ninh mắt to nhìn mắt nhỏ, cuối cùng cười ngượng: “Thật ngại quá, trên xe chật chội, hoạt động gân cốt chút ấy mà.”

Trịnh Tiểu Phú biết trong mắt người khác mình chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

Đến khi lên xe lần nữa, trong trang viên giới hạn tốc độ 30km/h nên xe chạy rất chậm, nửa tiếng đồng hồ mới đến tòa nhà dành riêng cho Long tổng, kiến trúc cổ hoàng cung kiểu Âu, bước vào liền thấy mấy bức họa trên tường hay vàng lấp lánh gì đó, cái gì cần có đều có hết. Đúng là giàu thì muốn làm cái gì cũng được.

Thảm làm từ lông thiên nga lót dưới chân người đàn ông, Long Ngạo Thiên đứng ở cuối sảnh, nhìn Trịnh Tiểu Phú bị hai vệ sĩ áp giải đến, vẻ mặt thờ ơ, đằng sau bày đủ 366 chiếc quần lót làm chứng cứ phạm tội.

Trịnh Tiểu Phú không cười, chính xác là nhịn cười, buồn bã cúi đầu, trông rất chi là thành tâm hối cải.

“Cô gái, cô tên gì?” Long Ngạo Thiên nhìn kẻ đầu sỏ gây tội trước mắt, da đầu tê dại, thầm nghĩ phải nhanh giải quyết mọi chuyện: “Ngày mai tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo, cô phải thừa nhận những gì cô đã làm trước truyền thông, đừng có phá hủy thanh danh của tôi, thì tôi sẽ bỏ qua, hiểu chưa?”

Trịnh Tiểu Phú nghe đến đoạn thì tôi sẽ bỏ qua như được hồi sinh, ngẩng đầu dè dặt nhìn tổng tài trước mặt. Hai lần trước chuyện xảy ra nhanh quá nên không nhìn kĩ, người đàn ông này đẹp trai thật đấy. Hai ngày nay cô cũng nghe ngóng được, cổ phiếu tụt dốc không phanh. Chẳng lẽ bây giờ tổng tài đang cầu xin mình làm sáng tỏ mọi chuyện sao?

Long Ngạo Thiên thấy đôi mắt cô gái trước mặt đột nhiên lóe sáng, trong lòng thầm kêu không ổn.

“Long tổng, đường đến đây xóc nảy, thấy hơi khát.” Giọng thiếu nữ trong trẻo thanh khiết, chính là kiểu phụ nữ lột xác thành thiếu nữ, người trưởng thành quyến rũ cosplay bạch thỏ non nớt, cô cảm thấy tất cả từ ngữ đẹp nhất trên thế giới đều dùng để khắc họa nụ cười của cô lúc này.

Hai mắt Long Ngạo Thiên tối sầm, nắm lấy tay vịn của ghế, cuối cùng cũng ổn định thân mình, nhìn chằm chằm cô gái biểu hiện như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hình như cô hoàn toàn không sợ chuyện mình bị bắt đến đây, lại như đoán ra hắn bất đắc dĩ mới phải đến tìm mình.

Hắn đường đường là đệ nhất tổng tài! Nam nhân trên thương trường hô phong hoán vũ! Tuyệt đối sẽ không khuất phục dưới chân người phụ nữ này!!!

Long Ngạo Thiên nhướng mày, vỗ mạnh xuống bàn: “Đi lấy nước!”

Thơm thật.

Long tổng nhìn người cầm chiếc cốc kim cương giá trị tỷ đô uống nước trái cây tinh khiết tự nhiên do chính tay bậc thầy pha chế làm, tức đến nỗi xém tí nữa nôn hết sạch đồ ăn tối qua.

Trịnh Tiểu Phú kéo chiếc ghế nạm kim cương ngồi xuống, khoan thai chậm rãi uống ly nước trái cây, cười híp mắt nhìn người đàn ông mặt đen như đít nồi đối diện, thầm nghĩ Long tổng cũng không đáng sợ như lời đồn, vì vậy đàng được đà lấn tới: “Long tổng ơi, tôi còn hơi đói nữa.”

Người đàn ông đối diện tức đến suy sụp, sải bước tới trước mặt cô gái, ép cô vào ghế dựa, vừa định cúi đầu đột nhiên nhớ lại chuyện kinh khủng hôm trước, hắn bất chợt dừng lại, đứng thẳng lưng quay người đi.

“Đừng cúi đầu, quần lót sẽ rơi lên mặt.” Trịnh Tiểu Phú hả hê.

Long Ngạo Thiên quay đầu lại, chỉ thẳng Trịnh Tiểu Phú, nhưng hồi lâu vẫn không nói nên lời, một lúc lâu sau mới hậm hực thốt ra một câu: “Đi… đi chuẩn bị trà chiều.”

Trợ lý đứng bên cạnh dù không dám cười, nhưng đã nhịn cười đến nội thương. Bọn họ đều bị tổng tài chèn ép, nào đã thấy ai có thể sai bảo được Long tổng thế này bao giờ?

Bánh ngọt và trà chiều được mang lên, là loại bánh ngọt Michelin nổi tiếng của Pháp, dinh dưỡng ngon bổ nhưng không rẻ, hình thức đa dạng, bày đầy một bàn. Một tiếng sau, Trịnh Tiểu Phú sắp chết vì no, nhưng cô vẫn chưa ăn hết. Ban đầu cô còn lo lắng, nói gì đi nữa mấy trăm người nhìn mình ăn có hơi lúng túng, nhưng được ăn đồ hảo hạng thì cô chẳng quan tâm cái đếch gì nữa cả.

Đồ ăn ngon trước mắt, mặt mũi là cái gì??? Mặt mũi có ăn được không????

Sau khi Trịnh Tiểu Phú ăn no nê thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế híp mắt cười, ăn đồ ngọt xong miệng cũng ngọt xỉu rồi.

Cô dùng chất giọng ngọt lịm hỏi: “Long tổng có gì phân phó?”

Long Ngạo Thiên muốn giải quyết nhanh chuyện này cho xong, sau đó cho người phụ nữ này vào black list, nghe câu này như được đại xá: “Tối nay tôi sẽ tổ chức một buổi họp báo, cô chỉ cần làm sáng tỏ mọi chuyện là được.”

Trịnh Tiểu Phú nháy mắt một cái: “Có thể làm sáng tỏ, nhưng tôi không quản nổi cái miệng của mình, phải làm sao bây giờ?”

Long Ngạo Thiên sâu sắc cảm nhận được sự tàn nhẫn của thế giới này.

Thật ra Long Ngạo Thiên có thể chứng minh trong nội bộ công ty không có vấn đề gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm ra được cách giải quyết thích hợp.

Long Ngạo Thiên lại nhìn Trịnh Tiểu Phú trước mặt, thanh âm lạnh đến nỗi có thể đông đá nước sông trong vòng mười dặm: “Nữ nhân, cô đang đùa với lửa.”

Trịnh Tiểu Phú đầu óc mộng mị: “Tôi đùa với lửa, nên bây giờ anh đang đóng đá tôi đó hả?”

“Cô… Cô! Cô… thành công có được sự chú ý của tôi.” Long Ngạo Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn Trịnh Tiểu Phú cũng không xấu xí, trực giác mách mách bảo cô như mụ phù thủy, giương nanh múa vuốt lao vào vồ hắn.

Trịnh Tiểu Phú lại nói bậy rồi, cô cũng biết mình có chút không phải, đầu tiên mượn danh người ta đi lừa bịp, sau đó lại đội quần lót lên đầu người ta, bị người ta bắt lại mặt dày hết ăn lại uống trong chính căn nhà của hắn…

Trịnh Tiểu Phú! Mày có còn là con người không!

Cô cười ha ha, khoát tay: “Thật ngại quá, Long tổng, là vấn đề của tôi, ha ha ha.”

Trịnh Tiểu Phú cảm giác được ổ bụng xông lên cỗ khí hồng hoang (kiểu mạnh như trận đại hồng thủy đó ạ =))) ), đang cười ngượng thì vô ý ợ một cái. Toàn bộ người trong đại sảnh kinh ngạc nhìn sang, một tràng ợ xé tan bầu không khí.

Cô càng lúng túng: “Long tổng… Thật… Thật ngại ghê, tôi sẽ phối hợp trong buổi họp báo…”

Long Ngạo Thiên cũng hơi mông lung, hai ngày nay tức váng cả đầu, cảm giác như tuổi thọ bị rút ngắn, đợi mọi chuyện ổn định rồi sẽ gọi các bác sĩ riêng qua đây thảo luận phương án điều trị.

Long Ngạo Thiên nhìn mặt mũi Trịnh Tiểu Phú méo mó kì lạ, bụng đột nhiên trướng lên, khí thế dời núi lấp biển ập đến không kịp kìm lại chui ra khỏi hậu môn, cơ vòng (cơ co dãn ở hậu môn) không cản được đánh một quả rắm.

Phẹtttttt.

Không khí ngưng đọng.

Long Ngạo Thiên thật sự không còn mặt mũi nào nhìn người nữa.

Quản gia bên cạnh đầu nảy số nhanh nhất, một giây trước khi thân hình lung lay sắp đổ của hắn ngã xuống đã nhanh chóng nhạy qua đỡ, giọng nói già nua mang theo lo lắng: “Long tổng, hay là chúng ta đi thay quần lót trước đi!”

Trịnh Tiểu Phú bừng tỉnh sau cơn mê, thì ra tổng tài không thể chịu được cảm giác mặc chiếc quần lót dính mùi rắm.

“Long tổng! Chuyện này không cần gấp, không cần gấp đâu.” Trịnh Tiểu Phú vội vàng chạy tới khuyên giải, sợ vị đại nhân này nghĩ quẩn nhảy lầu tự sát nên có chút khẩn trương: “Long tổng, đánh rắm đi tiểu ai cũng vậy thôi, đây là chuyện bình thường, ai ai cũng thế! Anh đừng xấu hổ….”

Long Ngạo Thiên cứng họng, ngón tay run rẩy chỉ vào cô gái trước mắt, lúc lâu sau mới phát ra được âm thanh: “Người… người đâu đến xóa sổ cô gái này đi! Xóa sổ!!”

Trịnh Tiểu Phú hậm hực sờ mũi, nhìn bóng lưng tổng tài tập tễnh rời đi.

Cô còn chưa nói xong cơ mà, không phải người ta thường nói, rắm vang không thối, rắm thối không vang đó sao? Cái này có gì phải xấu hổ cơ chứ?

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容