Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 7/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Nhị thiếu gia nghe xong thật lâu vẫn không nói, nửa ngày sau mới nói: “Vì sao không đi.”

Ta ngẩn người, đúng vậy, ta vì sao không đi. Ta còn không biết phải trả lời như thế nào thì nhị thiếu gia lên tiếng “Thôi, đem cơm ra đây cho ta.

Ta theo bản năng mà đem bát cơm đưa cho hắn. Nhị thiếu gia dựa vào tường, tự mình ăn cơm. Ta còn ngây ngốc mà đứng đó nhìn.

Hắn ngồi còn không xong, lúc vẹo người thì dang hai tay ra chống đỡ, bữa nay ta không phải giúp một tay như mọi khi.

Cơm nước xong, ta muốn đi rửa chén, nhị thiếu gia giữ ta lại. “Ngồi xuống đi.” Ta ngồi xong nghe hắn hỏi. “Ngươi tên gì.”

Nhị thiếu gia thần sắc phức tạp mà nhìn ta, “Gọi là gì?”

Ta nói: “Nô tỳ tên là Tiểu hầu tử.”

Nhị thiếu gia bị nghẹn lại, sau đó nói: “Tiểu Hầu Tử, trong nhà còn bao nhiêu ngân lượng?”

Ta nói: “Hai lượng bạc.” Nhị thiếu gia… “.

Ta nghĩ rất có khả năng con số này sẽ làm nhị thiếu gia không tiếp thu được, vừa muốn trấn an hắn nói đại thiếu gia đã ra bên ngoài làm ăn rồi, ai biết nhị thiếu gia bỗng nhiên nói: “Đủ rồi.”

Ta: “?”

Nhị thiếu gia không nói thêm nữa, hỏi ta những cái đó mũ đó có thể bán được bao nhiêu tiền.

Ta nói: “Năm tiền.”

Nhị thiếu gia nhíu mày lại, “Bán được nhiều không?”:

Ta lại nói được một ít. Hắn nói: “Ngày mai ngươi cứ làm đi nhưng đừng đi bán.

Ta không biết nhị thiếu gia muốn làm gì, nhưng vẫn gật gật đầu.

Nói xong nhị thiếu gia lại phân phó ta ra bên ngoài lấy nệm rơm vào.

Ta đem nệm rơm vào nhà, nhị thiếu gia kêu ta trải xuống đất. Ta nhất nhất làm theo, làm xong nhị thiếu gia bảo ta đi ra ngoài. Ta đi xuống bếp rửa chén, trong lòng cảm thấy nhị thiếu gia đêm nay có chút kỳ quái.

Rửa chén xong, lúc ra ngoài sân ta nghe thấy trong phòng nhị thiếu gia  có thanh âm khác lạ. Chỉ có điều hắn không gọi đến, ta cũng không thể đi vào. Ta ngồi ở phòng bên cạnh nghe ngóng, nghe bên trong thỉnh thoảng có tiếng bùm bùm.

Ta cố gắng kiên nhẫn, thật sự không nhịn được lén nhiều vào qua cửa sổ

Khi nhìn vào thì cảnh tượng bên trong khiế ta sợ hãi.

Không biết từ khi nào nhị thiếu gia đã ngã từ trên giường xuống dưới đất, hắn nằm trên mặt đất, hình như đang muốn xoay người.

Ta cái gì cũng không rảnh lo, vội vàng vọt vào phòng, lúc ta đi vào hình như nhị thiếu gia hơi hoảng sợ, hắn nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn ta.

“Ai bảo ngươi đi vào!?”

Ta nói: “Nô tỳ tới hầu hạ nhị thiếu gia.”

“Đi ra ngoài ngay!”

Ta còn do dự nhưng nhị thiếu gia lại quay mặt đi không thèm nhìn ta, “Ta bảo ngươi đi ra ngoài!”:

Vẫn cái tính tình ngang ngược này, ta xoay người ra cửa, ở cửa nghe âm thanh trong phòng vô cùng rối loạn.

Mãi cho đến đêm khuya, trong phòng rốt cuộc mới không còn tiếng gì nữa.

“Tiểu Hầu Tử, vào đây.” 

Ta đẩy cửa ra.

Nhị thiếu gia cả người ướt đẫm, nằm ở trên nệm rơm. Như là dùng hết toàn bộ sức lực, hắn hữu khí vô lực mà nói với ta: “Đỡ ta dậy.”

Ta bế nhị thiếu gia lên giường, nhị thiếu gia vẫn còn thở hồng hộc.

Trong lòng ta loáng thoáng cũng minh bạch nhị thiếu gia đang làm cái gì, do dự một chút, ta nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu gia, nếu ngài muốn rèn luyện thân thể thì cứ kêu nô tỳ giúp người đi. Có thêm một người giúp đỡ luyện tập sẽ tốt hơn, thứ hai cũng tránh bị va va đập đập, lại bị thương.”

Ta thật sự đã ăn gan báo gan hùm mới dám mở miệng nói như vậy, nói xong ta liền buộc nhắm mắt chờ chết.

Ai ngờ nhị thiếu gia nhắm mắt lại, thở hổn hển rồi thấp thấp mà nói một câu: “Ừ.”

Ta đi ra từ trong phòng nhị thiếu gia, nghĩ thầm nhị thiếu gia đêm nay đích xác có chút kỳ quái.

Chương 4

Ngày hôm sau, ta nghe lời nhị thiếu gia làm những chiếc mũ hoa và kết chúng lại với nhau. Nhị thiếu gia chọn lựa rồi phân hai ba đôi sau đó bảo ta bế hắn lên xe đẩy tay.

Ta còn tưởng nhị thiếu gia trải qua chuyện ngày hôm qua thì khả năng sẽ  không muốn ra cửa nữa.

Hắn bảo ta đến Mân Quyên Các ở thành tây, đó là nơi bán phấn son trang sức. Chúng ta tới cửa, nhị thiếu gia bảo ta đi vào gọi chưởng quầy. Chưởng quầy đi ra nhìn thấy hắn ngồi trên xe thì sắc mặt không tốt cho lắm nhưng vẫn chào hỏi.

Nhị thiếu gia bảo ta đứng sang một bên sau đó tự mình nói chuyện với chưởng quầy.

Ta ngồi dưới gốc cây một bên và không nghe được họ đang nói gì. Vị chưởng quầy kia cầm lấy mũ hoa ta làm nhìn ngắm từ trên xuống dưới cả nửa ngày.

Qua nửa canh giờ, ta thấy chưởng quầy đã lấy hết mũ hoa từ trong xe vào tiệm rồi tự mình đi vào. Lúc này nhị thiếu gia mới bảo ta qua đón.

Ta không dám hỏi nhiều, chỉ đẩy xe về nhà.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容