[WEIBO] MỘT CÂU CHUYỆN KỂ VỀ SỰ BỎ LỠ (PHẦN 2)

[weibo] Một câu chuyện kể về sự bỏ lỡ… (phần 2)

Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 | Vui lòng không repost khi chưa nhận được sự cho phép của mình!

________________

Tròn một tuần đó, cô ấy không nói chuyện với tôi. Thi học kì vừa xong, cô ấy tìm tôi bảo:” Tối nay có thể uống rượu cùng cậu được không?” Tôi rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại có chút vui vui. Sau đó chúng tôi lén đi ra ngoài mua rượu. Buổi tối tự học so đáp án, cô ấy phát hiện mình thi Toán không tốt, sau đó cô ấy nói với tôi, cô ấy không có tâm trạng nữa rồi. Thế nên tôi đem một tá rượu về kí túc xá, tự mình uống hết.

Tôi nhớ hồi chúng tôi đứa ngồi trước, đứa ngồi sau, có một buổi tối, tôi không biết sao mà tâm trạng cực kì tệ. Cô ấy gửi cho tôi một lá thư, bên trong nói cô ấy thi lên cấp ba không thuận lợi, không được vào trường cấp ba mà cô ấy muốn vào, cho nên cô ấy không muốn thi đại học lại phải tiếc nuối nữa. Cô ấy nói thật ra cô ấy không hề nhiệt tình như vẻ bề ngoài, cô ấy là một người rất lạnh nhạt, lại hay để ý thành tích. Nhưng không biết vì sao, mặc dù quen nhau chưa lâu, cô ấy cảm thấy tôi sẽ là một người vô cùng quan trọng đối với mình. Cô ấy nói cô ấy muốn đi Nhân Đại (*), muốn học Luật. Tôi bảo, vậy chúng mình cùng nhau thi đi. Cô ấy lại bảo không nhất thiết phải cùng một trường, cùng một thành phố thôi đã là tốt lắm rồi.

(*)人大 là tên gọi tắt của 中国人民大学: Trường Đại học Nhân dân Trung Hoa

Tôi là một người có tính khí rất tệ, song ở trước mặt cô ấy, tôi luôn giữ mình. Còn cô ấy tính tình cực tốt, luôn bao dung cho một đứa “bỡn cợt với đời” như tôi. Nhưng sau này không biết vì lí do gì, tình cảm giữa chúng tôi trở nên rạn nứt. Cô ấy chuyển đi ngồi chỗ khác, không làm bạn cùng bàn của tôi nữa. Sang học kì hai lớp 10, cô ấy và tôi không nói với nhau một lời. Chỉ có vào hôm sinh nhật, tôi nhận được một tấm bưu thiếp màu trắng, bên trong chỉ viết một câu “Sinh nhật vui vẻ.” Là nét bút máy, lại còn bị nhòe nữa. Nhưng làm sao tôi có thể không nhận ra là chữ viết của cô ấy cơ chứ.

Lên lớp 11, chúng tôi phân ban. Bởi vì có nhiều nguyên nhân, tôi lựa chọn học Văn, còn cô ấy theo Vật Lý. Tôi học tầng năm, cô ấy học tầng 4. Mối quan hệ giữa chúng tôi dần dần được xoa dịu. Mặc dù không phải hôm nào cũng gặp nhau, nhưng chúng tôi thường nói chuyện với nhau. Mùa hè phương Nam rất nóng, trong lớp tôi thường sẽ gọi trà sữa, mỗi lần gọi, tôi thường đặt cho cô ấy một ly.

Vẫn nhớ có một lần cô ấy thi rất tệ, lúc đó là cuối tuần, tôi ở trường tự học. Cô ấy chạy đến lớp tôi tìm tôi, tôi cùng cô ấy tản bộ dưới sân trường. Lúc ấy trời quang mây tạnh, không một gợn mây. Cô ấy nói với tôi, cô ấy muốn đi Bắc Kinh. Tôi xoa xoa đầu cô ấy nói, mình cùng cậu đi. Đi được một hồi, cô ấy đột nhiên dừng lại, ngồi một bên sân trường bắt đầu khóc. Tôi nhất thời không biết làm cách nào an ủi cô ấy. Cô ấy bảo, cậu đừng đi lên nhìn mình, mình hiện tại xấu lắm. Cho nên tôi ngồi từ đằng sau, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô ấy.
Sau này, cứ thỉnh thoảng mỗi lần tôi dậy sớm lên lớp đều gặp cô ấy. Thế nên đứa được cả lớp công nhận là thích được ngủ nhất là tôi đây mỗi tối sau khi nhắn tin chúc ngủ ngon cô ấy xong, đều sẽ đặt chuông báo thức để dậy sớm. Mỗi ngày, tôi đều cầm bữa sáng canh thời gian bước vào cổng trường giả bộ tình cờ gặp được cô ấy, dù quãng thời gian chúng tôi có thể đi cùng nhau cũng chỉ có từ cổng trường vào lớp học.

CÒN TIẾP

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容