[WEIBO] MỘT CÂU CHUYỆN KỂ VỀ SỰ BỎ LỠ (PHẦN 1)

[weibo] Một câu chuyện kể về sự bỏ lỡ… (phần 1)

Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 | Vui lòng không repost khi chưa nhận được sự cho phép của mình!

_________________

Tôi muốn viết câu chuyện này, kể về tôi và một cô gái. Tôi biết cô ấy sẽ không nhìn thấy những dòng này, cho nên mới viết.

Cô ấy là bạn học cấp ba của tôi. Lúc huấn luyện quân sự tôi không có chút nào ấn tượng với cô ấy. Kì huấn luyện quân sự kết thúc, sau khi tôi giúp bạn cùng phòng làm một bài toán, bạn cùng phòng liền giới thiệu bạn cùng bàn của cậu ấy cho tôi. Lúc đó, tôi mới biết đến cô ấy. Là một cô gái rất gọn gàng, lông mi rất dài, mắt cũng rất đẹp. Cô ấy đưa tay bắt tay tôi nói, chào cậu. Lúc ấy tôi mới biết, tên của cô ấy là FM.

Vào tiết âm nhạc, bởi vì nghe thấy tôi “trách móc” giáo viên đàn sai mấy nốt, cô ấy hỏi tôi có phải cũng biết chơi piano không. Tôi nói, ừm. Cô ấy bảo tối nay cô ấy sẽ đi xem Lý Vân Địch biểu diễn.

Vào tiết thể dục, sắp được nghỉ lễ Quốc Khánh, thời tiết phương Nam lại đột nhiên chuyển lạnh, chúng tôi cũng không phải ra sân tập nữa mà được ngồi trong lớp. Tôi thấy cô ấy cứ ôm ôm cánh tay mình. Tôi liền đem chiếc áo khoác đồng phục ngoài cởi ra, đưa lên ngửi ngửi, sau khi chắc chắn rằng không có mùi mồ hôi do chơi bóng, tôi mới truyền cho cô ấy. Lúc đó, cô ấy vẫn ngồi chéo sau tôi.

Nghỉ lễ, chúng tôi cùng nhau nói rất nhiều chuyện trên QQ. Còn đột nhiên hẹn ước với nhau rằng, sau này sẽ làm bạn cùng bàn.

Sau đó chúng tôi ngồi cùng bàn ở hàng sau cùng. Mùa đông phương Nam không lạnh lắm, vậy mà tôi vẫn thấy lạnh. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Tôi luôn nói với cô ấy:” Mình lạnh quá, cho mình mượn tay của cậu được không?” Cô ấy không hề do dự đưa tay cho tôi. Tay của cô ấy cực kì đẹp, là tay luyện đàn piano.

Có một lần vào tiết Tiếng Anh, tôi đang cầm tay cô ấy nên cũng không để ý đến chuyện giáo viên Tiếng Anh đi đến đứng ngay bên cạnh tôi, nhìn chúng tôi chằm chằm. Sau đó thầy liền cười cười, ho nhẹ một tiếng, rồi rời đi. Tôi không dám nghiêng đầu nhìn cô ấy, nhưng trực giác nói cho tôi biết, mặt cô ấy đỏ rồi.

Có một lần vào tiết tự học buổi tối, đó là lúc mà chúng tôi vừa học xong giải tích hình học. Đoạn thời gian đó tôi lên lớp toàn ngủ, cho nên giải một đề thôi cũng tốn rất nhiều thời gian. Lúc ấy trong lớp tôi có một bạn thích một bạn nữ lớp bên cạnh. Vào tiết tự học đó, cô ấy đột nhiên hỏi tôi, kiểu “thích” này rốt cuộc là loại nào? Tôi viết tới viết lui, chán chường nói:” Là kiểu thích mà sẽ nảy sinh ham muốn ấy.” Qua một hồi lâu, cô ấy dùng bút gõ gõ vào tôi, hỏi:” Vậy cậu với xx cũng là kiểu thích này?” (xx là bạn học của chúng tôi). Tôi ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp trả lời cô ấy, đương nhiên là không rồi. Qua mười mấy phút sau, cô ấy lại kéo kéo tay báo tôi:” Vậy mình hỏi cậu nốt câu này được không?” Tôi bảo, ừm. Cô ấy dừng hồi lâu, mãi mà không nói tiếp. Trực giác mách bảo cô ấy vẫn luôn nhìn tôi, thế nên tôi dừng bút, ngẩng lên nhìn cô ấy:” Vậy cậu muốn hỏi cái gì?” Cô ấy hình như đã lấy hết can đảm để nói:” Vậy cậu đối với mình, có kiểu thích này không?” Tôi giật mình nhảy cả ra khỏi cả ghế, bối rối:” Không có đâu, không có đâu. Làm sao có thể được?” Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc ánh sáng trong mắt cô ấy từng chút từng chút tắt dần. Sau đó cô ấy điềm tĩnh đáp lại tôi:” Mình biết rồi.

(CÒN TIẾP)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容