Nhật Ký Dài Ngày (C9)

https://hanoimoi.com.vn/Uploads/anhthu/2018/8/7/s6.jpg

Đến ruộng đã thấy bà Vương đang xới đất rồi, thì ra người nông dân lúc làm việc lại tìm được niềm vui trong sự mệt nhọc. Bà tươi cười vẫy tay với hai người: ” Mẹ cuốc được hai luống rồi, hai con đến gieo đi”

Lâm Thư lại thấy ngứa tay ngứa chân, cô nghĩ không thể nào mình làm công việc nhẹ mà người già lại đi cuốc xới được, không đáng mặt tuổi trẻ cho lắm.

” Để cháu cuốc cho, bác gieo hạt đi ạ”- Lâm Thư giơ tay đón lấy chiếc cuốc.

Bà Vương: ” Thôi cháu học gieo đi. Không phải hôm qua mới học trồng à, nay bảo tiểu Hàn dạy cho”

Lâm Thư: ” Nhưng…”

Trần Tử Hàn: ” Nhưng nhị gì, có học không anh dạy”

Vì sợ Lâm Thư làm không quen nhưng cách chuyển của bà cũng thật cao tay động vào điểm yếu của cô, Lâm Thư căn bản là không thể từ chối:

” Vậy được, nhưng cháu học một luống là được rồi, cháu học xong thì sẽ cuốc bác nhé!”

Bà Vương: ” Ừ, hiếm có cô gái nào lại thích mấy việc này. Vì tinh thần nên bác sẽ dạy cho cách xới đất nữa được không. Hahaha…”

Lâm Thư: ” Vâng ạ”

Trần Tử Hàn nghiêm túc dạy: ” Đây, tập trung vào nhé, khi em gieo thì phải tính đến khoảng cách, khoảng cách rất quan trọng, không được xa quá không được gần quá. Hiểu không?”

Đột nhiên anh quay sang thì thấy Lâm Thư lại đang nhìn mình cười ngốc nghếch

Trần Tử Hàn: ” Ơ hay, nhìn anh làm gì, nhìn tay !!!”

Lâm Thư: ” A… em xin lỗi. Tại anh đấy …”

Trần Tử Hàn: ” Sao lại tại anh?”

Lâm Thư: ” Tại anh đẹp trai”

Bà Vương: ” Thế thì tại bác rồi, bác đẻ ra nó đấy”

Vậy là đồng ruộng im ắng lại được trận cười hả hê.

Một lúc sau, học xong xuôi, Lâm Thư lại lạch bạch chạy ra chỗ mẹ Vương lấy cuốc, tiểu Hàn thì vẫn đang miệt mài gieo.

” Nào, đây cầm cuốc đi rồi bác dạy”

” Vâng ạ”- mặt cô có vẻ khá hào hứng cho đến khi cầm cái cuốc nó thật sự rất nặng.

” Không sao, tại con chưa biết cách cầm nên nó mới nặng, đây bác bảo”

Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình cuối cùng Lâm Thư cũng cuốc được vài đường, bà Vương thấy cũng ổn bèn giao lại cho cô rồi ra gieo hạt với con trai.

Thời gian thấm thoát Lâm Thư cũng cuốc gần xong, mồ hôi chảy ra giữa trời đông, cô đúng là mệt lắm rồi, tay chân muốn đình công rồi. Nhưng tính cách cố chấp muốn làm nốt, đang di chuyển mà đường thì trơn, quả nhiên là bị ngã một cú. Mông giáng xuống nền đất ẩm ướt, đau điếng hơn hết là xấu hổ.

Trần Tử Hạn và bà Vương thấy vậy chạy ngay tới hỏi han.

https://i.pinimg.com/474x/45/78/53/457853d1e18f0b1a406f8a47aea19ba7.jpg

Lâm Thư không dám trả lời, cô lúng túng nhắm mắt nghĩ hay giả vờ ngất nhỉ, chứ có cái lỗ hay cách nào tàng hình không. Xấu hổ chết mất. Nói là làm Lâm Thư quyết định lăn ngay ra nền đất may mà Trần Tử Hàn kịp kéo tay cô lại. Nhanh chóng cõng cô chạy ra xe. Bà Vương không đủ sức theo với lại còn việc nên bà chỉ dặn con trai:

” Nhờ cô hàng xóm thay quần áo ướt ra cho con bé nhá. Không ngấm lạnh đấy”

Trần Tử Hàn khẩn trương đưa Lâm Thư về nhà, anh vác cô từ trong xe ra, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi nhẹ hơn so với tưởng tượng. Tất cả là do giả vờ nên Lâm Thư vẫn giữ lực, Trần Tử Hàn đã phát hiện ra khi nhìn thấy mặt cô qua gương chiếu hậu, con người quả nhiên không nên làm điều xấu. Đặt Lâm Thư lên ghế sô pha, Trần Tử Hàn bình tĩnh uống nước quan sát:

” Ngất như này, chắc không cần uống thuốc đâu nhỉ có khi dùng mấy phương pháp cổ truyền lại hiệu quả hơn.”- anh cố gắng nói cho ai đó đủ nghe sau đó nở một nụ cười nham hiểm.

Vốn là sinh viên ngành y Lâm Thư bắt đầu thấy hoài nghi phương pháp mà Trần Tử Hàn nói, sợ anh lại làm ra trò gì không khoa học thì đường xuống gặp Diêm Vương của cô gần lắm. Dù vậy nhưng Lâm Thư vẫn im lặng, Trần Tử Hàn liền sốt ruột tiếp tục tung chiêu:

” Phải gọi dì Triệu sang cạo gió, nấu nước cổ truyền thôi”- anh đặt cốc nước xuống định ra cửa.

Lâm Thư cảm thấy cạo gió quả thật không phải vấn đề, nhưng vấn đề ở đây là nước cổ truyền, không phải là đốt mấy lá bùa hay là chiết suất từ một cái nguồn gì đó chứ, nghĩ thôi là đã thấy sợ rồi.

” A, đau mông quá!…” – Lâm Thư vươn vai ngồi dậy.

Trần Tử Hàn quay lại với gương mặt gượng ép diễn cùng.

” Em tỉnh rồi à ? ”

Lâm Thư: ” Em vừa ngất sao?”

Trần Tử Hàn: ” Ơ vậy cần gọi dì Triệu không nhỉ?”

Lâm Thư hốt hoảng: ” Không cần, em đi tắm đây…”

Lâm Thư chạy vào nhà tắm để lại cho Trần Tử Hàn một trận cười sảng khoái

” Chỉ giỏi bày trò…”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容