“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 7)

Đêm hè, cơn gió lành lạnh thổi man mác, cậu ấy trầm mặc nhìn tôi.

Nếu như trước đây, tôi chắc chắn sẽ né tránh ánh mắt này, nhưng giờ đây, tôi ngang ngược đối diện.

Im lặng hồi lâu, đột nhiên thấy hơi kỳ kỳ.

Vốn dĩ Kỷ Trầm và tôi không cùng một thế giới, tôi cắn răng muốn nhào vào thế giới của cậu ấy nhưng cuối cùng mình đầy xây xát, lại còn trách cậu ấy.

Đường Khả, mày dựa vào đâu mà nổi giậ.n với cậu ấy cơ chứ?

Thứ tôi nỗ lực muốn đạt được, thì ra người khác lại có thể dễ dàng có được đến vậy. Tôi thở dài.

“Vậy nên.” Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục nói.

“Kỷ Trầm, tớ không muốn thích cậu nữa rồi.”

Dứt lời tôi quay người rời đi, không dám đối diện cậu ấy. Nghiến răng, dặn lòng không được rơi lệ. Ít ra thì, cũng không được khóc trước mặt Kỷ Trầm.

“Tớ không thích Tạ Thanh.” Kỷ Trầm cất giọng, vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Tôi dừng lại, đợi câu tiếp theo của cậu ấy.

“Vậy nên, cậu đừng phớt lờ tớ, đừng tránh xa tớ như vậy, đừng đẩy tớ ra ngoài nữa.”

Con ngươi mở to, tôi quay lại, bất ngờ nhìn cậu ấy.

Cậu ấy vẫn đứng đó, ánh mắt đen láy đầy nghiêm túc.

Cậu đừng phớt lờ tớ, đừng tránh xa tớ như vây, đừng đẩy tớ ra ngoài nữa.

Có nghĩa là, đối với Kỷ Trầm, tôi đặc biệt?

Sáng ngày hôm sau, tôi hiên ngang xách balo đến để trên mặt bàn Tạ Thanh: “Chỗ này, tôi không đổi nữa.”

Cậu ta giương mày, cười nhìn tôi: “Chỗ này giờ là của tôi rồi, đổi hay không liên quan gì đến cậu?”

“Chỗ này vốn dĩ là của tôi!”

“Nhưng cậu đổi cho tôi rồi, giờ là của tôi.”

Tôi tứ.c không sao thốt lên lời, Tạ Thanh tiến gần đến, ghé tai nói nhỏ:

“Không chỉ chỗ ngồi đâu, Kỷ Trầm cũng là của tôi.”

Tôi trừng mắt: “Nằm mơ đi, Kỷ Trầm không thích cậu đâu!”

Tạ Thanh “hừ” một tiếng: “Tôi biết, thế thì sao?”

“Cố quá, quá cố”

“Qúa cố hay không thì cũng phải cố trước đã”

Cãi không lại với Tạ Thanh, tôi nhấc luôn bàn của Kỷ Trầm, Tạ Thanh bắt lấy tay tôi: “Cậu định làm gì?”

Tôi gạt phắt ra, đang định nói thì tiếng Kỷ Trầm từ đằng sau vang lên:

“Các cậu làm gì vậy?”

Tôi hít sâu một hơi, mắt long lanh, biểu cảm tủi thân nhìn cậu ấy: “Tớ chỉ định đổi lại chỗ ngồi của tớ và Tạ Thanh thôi mà, tớ còn nhiều câu không hiểu phải hỏi cậu lắm, tớ nói hết lời rồi mà cậu ấy không cho đổi, hết cách, tớ chỉ có nước chuyển bàn của cậu ra chỗ tớ đang ngồi thôi.”

Dứt lời, giả vờ rơm rớm nước mắt.

“Không phải, tớ không làm vậy! Kỷ Trầm, cậu nghe tới nói…” Tạ Thanh đang sốt sắng giải thích thì Kỷ Trầm ngắt lời: “Được rồi, đổi về chỗ cũ đi.”

Tôi đắc ý nhìn Tạ Thanh, sướt mướt á, tôi đây cũng biết giả vờ sướt mướt nhé.

Tạ Thanh tức tối trở về chỗ cũ.

Kỷ Trầm đứng một lúc, nhấc vở và đồng phục lên đi đến chỗ tôi.

“Tớ ngồi chỗ cậu.”

Tôi lăng xăng thu gọn chỗ của Trịnh Vọng rồi bỏ đồ của cậu ấy bê hết ra đằng sau, nhân tiện còn trêu Tạ Thanh nữa.

Tôi không thèm ra vẻ đáng thương đâu nhé! Tình yêu của mình phải tự mình giật lấy chứ!

Ngồi xuống bỏ sách vở, đề thi ra, Kỷ Trầm im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Lần sau đừng như thế nữa nhé.”

“Hả? Gì cơ?”

“Đừng hơi tý chuyển chỗ ngồi nữa.”

Tôi cười híp mắt: “Được ~”

Trịnh Vọng bước vào với bộ dạng hoang mang: “Lão Dương lại đổi chỗ ngồi?”

Tôi đẩy cậu ấy ra đằng sau: “Ôi dào, cậu quan tâm làm gì, giờ cậu ngồi đằng sau đi nhá, nói chung là giống như lúc trước, cậu ngồi với Tạ Thanh.”

“Ớ, thì ra hai cậu đổi cho nhau à!”

“Bảo cậu ngồi thì ngồi đi!”

Trịnh Vọng nhìn tôi đầy nuối tiếc: “Thế từ giờ không có ai cho cậu mượn vở nữa rồi.”

Tôi cười, gõ đầu cậu ấy: “Không sao, tớ có Kỷ Trầm”

Trịnh Vọng nghe tôi nhắc đến Kỷ Trầm thì không có biểu cảm gì nữa, chỉ “à” một tiếng rồi ngồi vào chỗ mới. Nhìn Trịnh Vọng, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết chỗ nào có vấn đề.

Bỏ qua đi, ngồi xuống ngắm vẻ đẹp không tỳ vết của Kỷ Trầm thôi. Sao ngũ quan của cậu ấy lại đẹp như thế nhờ!

Nhờ sự giúp đỡ của Kỷ Trầm, tôi học hành tiến bộ trông thấy. Các thầy cô, kể cả Lão Dương cũng hết lời khen ngợi.

“Lớp mình có Đường Khả, rất cừ nhé! Kỷ Trầm cũng thế! Giúp đỡ bạn bè là chuyện vô cùng tốt, hi vọng các em cũng giúp đỡ bạn cùng bàn mình học tập để cùng nhau tiến bộ nhé!”

“Mọi người học theo Đường Khả nhé, cũng học theo Kỷ Trầm nữa!”

Tôi gật đầu, cười tươi roi rói. Đúng thật, nỗ lực sẽ gặt hái thành công.

Ngày chia lớp (Tự nhiên – Xã hội) đến làm tôi không kịp trở tay.

Tôi nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, Trịnh Vọng đột nhiên dí sát mặt nhìn tôi: “Khả Khả, cậu chọn xã hội hay tự nhiên?”

Tôi bật mình ngồi phắt dậy vỗ ngực, trợn mắt: “Cậu bị ẩm IC à? Làm tớ giật cả mình.”

Trịnh Vọng: “Thế cậu chọn xã hội hay tự nhiên?

 “Làm gì?”

“Xã hội cậu học ổn, chắc cậu chọn xã hội nhỉ? Tớ cũng chọn xã hội, đến lúc đấy bọn mình ngồi với nhau nhé!”

Tôi quay người nhìn Kỷ Trầm, cậu ấy đang chăm chú đọc sách.

“Kỷ Trầm, cậu chọn gì?”

Nghe tôi hỏi, cậu ấy nhấc mày đáp: “Tự nhiên”

Tôi gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Thế, tớ cũng chọn tự nhiên nhé?”

Kỷ Trầm đánh mắt nhìn Trịnh Vọng, thu mày: “Tùy, liên quan gì tới tớ.”

Nụ cười đã tắt, đằng sau nước mắt (Vịt: thêm vào cho vần thôi chứ không có nước mắt).

Ủa gì vậy, chẳng phải hôm nào vừa bảo tôi đừng cách xa cậu ấy sao? Anh zai ơi, lớp tự nhiên với xã hội cách nhau những hai phòng học đấy!!

Trịnh Vọng chen vào: “Đường Khả, cậu sẽ chọn xã hội chứ? Cậu học tốt xã hội mà! Về sau sẽ dễ tìm được việc hơn.”

Tôi mím môi: “Tớ suy nghĩ đã”

Tối đó tôi kể chuyện này cho Nhan Đình nghe, cậu ấy cười như được mùa: “Khả Khả, thế mà cậu bảo cậu hiểu về tình yêu rõ như lòng bàn tay! Cậu không nhin ra Kỷ Trầm đang ghen à? Hahaha”

Ghen?

Ai? Ghen Trịnh Vọng á?

Về đến nhà, tôi ngồi ngẫm nghĩ, cũng thấy có vẻ hơi ghen thật.

Thế nên có phải tôi phải đi dỗ cậu ấy không?

===

Còn tiếp

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容