“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 9 – END)

Từ trong tủ quần áo tôi lấy ra một chiếc váy xinh đẹp, thả mái tóc dài ngang vai xuống, make-up nhè nhẹ rồi gọi cho Kỷ Trầm.

Đợi nửa tiếng cậu ấy mới đến. Nhìn thấy tôi, cậu ấy hơi ngỡ ngàng, sau đó tai hơi hơi đỏ.

“Thì ra…tóc cậu đã dài thế này rồi?”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Ở trường tôi thường búi tóc nên cậu ấy không biết.

“Thế hôm nay, sao tự dưng lại muốn đi công viên giải trí chơi thế?”

Tôi bước qua kéo tay cậu ấy: “Thì muốn chơi thôi mà, đi thôi, đi thôi.”

Thực ra tôi cũng chẳng muốn chơi đâu, chỉ muốn nhìn Kỷ Trầm chơi thôi.

Mỗi lần cậu ấy muốn tôi chơi cùng, tôi đều giả vờ than thở: “Haiz, biết thế tớ đã không mặc váy rồi.”

Kỷ Trầm lắc đầu bất đắc dĩ, gõ nhẹ vào trán tôi.

“Cậu ấy….”Cùng với giọng chiều chuộng.

Trời trở tối, tôi kéo tay Kỷ Trầm chơi vòng đu quay.

Cậu ấy nhăn mặt: “Trẻ con mới chơi trò đó.”

“Ứ, tớ là trẻ con mà, vẫn là vị thành niên mà!”

Mỗi lần vòng đu quay lên cao, tôi đều hét lên kêu Kỷ Trầm nhìn xuống dưới.

Thành phố này gói gọn trong tầm mắt, chói rọi đến mơ hồ.

“Kỷ Trầm, cố lên nhé.”

Tôi quay đầu nhìn cậu ấy cười, Kỷ Trầm gật đầu: “Cậu cũng thế, cố lên nhé.”

“Kỷ Trầm, cậu sẽ đến bên Tạ Thanh không?”

Cậu ấy hơi khó hiểu: “Sao lại hỏi thế?”

Tôi khoát tay: “Nói thế thôi, nói thế thôi.”

Tôi không dám tưởng tượng nổi người con trai đứng trước mắt đây một ngày nào đó thích một cô gái khác sẽ như thế nào nhỉ?

Có phải mắt cậu ấy sẽ chỉ có bóng dáng của người con gái đó không?

Thực ra nếu không phải tôi, mà là Tạ Thanh thì tôi cũng chấp nhận.

Dù gì Tạ Thanh cũng thích cậu ấy như thế.

Chơi xong, Kỷ Trầm đưa tôi về.

Đến dưới nhà tôi, tôi đột nhiên kéo tay Kỷ Trầm rồi chạy.

“Đường Khả? Cậu làm gì thế Đường Khả? Cậu không định về à?”

Tôi quay đầu nháy mắt: “Đi xem mặt trời mọc đi, tớ muốn đi ngắm với cậu.”

Chỗ chúng tôi có một ngọn núi rất cao, nếu leo lên đó có thể ngắm mặt trời mọc, rất đẹp.

Tôi từng thấy ảnh bố tôi chụp nhưng vì quá lười nên tôi chưa làm thế bao giờ.

Nhưng hôm nay, tôi muốn ngắm mặt trời mọc.

Leo mệt muốn đứt hơi, leo đến giữa rồi phải bám vào Kỷ Trầm, cuối cùng đến rạng sáng cũng leo lên đến đỉnh.

Đỉnh núi bao trùm một màu đen, chỉ có bọn muỗi bầu bạn với bọn tôi.

Kỷ Trầm tìm khoảng đất trống, ra hiệu bảo tôi ngồi xuống.

Cậu ấy ngồi bên cạnh.

“Đường Khả, cậu biết giày vò thật đấy.”

Tôi bật cười: “Không giống bình thường cậu nói lắm.”

“Thế á? Thế tớ nên nói gì?”

“Cậu nên nói là, Đường Khả, tớ thề đây sẽ là lần cuối cùng tớ làm chuyện ngu ngốc như thế này.”

Kỷ Trầm ngây người một lúc rồi bật cười.

“Thì ra hình tượng của tớ là như thế sao?”

Tôi cau mày: “Đúng thế, chứ sao nữa.”

Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy Kỷ Trầm cười như vậy.

Đỉnh núi rất lạnh, gió thổi làm tôi dựng cả da gà, tôi xoa cánh tay, đột nhiên ngã vào một vòng tay ấm áp.

“Cậu ngủ đi, khi nào mặt trời ló rạng, tớ sẽ gọi cậu.”

“Tớ không buồn ngủ.”

Kể ra cũng lạ thật, ở nhà giờ này tôi chẳng buồn ngủ gì cả, thế mà có thể ngủ ngon làng trong lòng cậu ấy.

Ngày hôm sau Kỷ Trầm nhẹ nhàng gọi tôi dậy: “Đường Khả, mặt trời ló rạng rồi.”

Tôi dụi mắt mơ màng.

(Insert đoạn tả bình minh vào nhé)

Tôi qua đầu nhìn Kỷ Trầm, mắt cậu ấy, còn đẹp hơn cả bình minh nữa.

Kỷ Trầm cảm thán: “Đẹp thật đấy.”

Kỷ Trầm đột nhiên quay ra nhìn tôi, mắt đối mắt.

Cậu ấy dần ghé sát lại, hơi thở nhẹ nhàng.

Nụ hôn mềm mại lướt qua môi.

Kỷ Trầm cười: “Đường Khả, cái này là cậu nợ tớ.”

Mãi tôi mới nhớ ra, đêm hôm bị nhốt trong phòng để dụng cụ đó, tôi hôn trộm cậu ấy.

Thì ra, cậu ấy vẫn chưa ngủ?

Đưa tôi về nhà, lúc tạm biệt nhau, tôi đăm chiêu nhìn cậu ấy.

“Kỷ Trầm, tạm biệt.”

Cậu ấy gật đầu: “Ừ, ngày thi gặp lại.”

Bóng cậu ấy xa dần, tôi lẩm bẩm: “Kỷ Trầm, không có ngày gặp lại.”

====

Sau đó tôi theo bố mẹ đi Bắc Kinh. Tôi không còn hối hận gì cả. Người con gái đầu tiên ngắm mặt trời mọc với cậu ấy, là tôi. Nếu như không thể làm người cuối cùng, thì tôi đành làm người đầu tiên vậy.

Ở môi trường mới, tôi vui vẻ hơn rất nhiều. Giờ nghĩ lại, không phải là do bài tập lớp 12 quá nhiều, mà là tôi quá liều mình, thế nên mới mắc bệnh trầm cảm. Cũng may bố mẹ tôi vẫn ở bên cạnh, đưa tôi đến Bắc Kinh để chữa trị.

Vì bệnh của tôi mà hai người quyết định tạm thời ở lại Bắc Kinh. Cũng may nhà cô tôi cũng ở đây, cô còn mở cửa hàng nữa, nên nhà tôi cũng có chỗ nán lại một thời gian.

Cô chào đón nhà tôi rất nồng nhiệt, biết chuyện của tôi còn khuyên tôi ôn lại, nhất định phải thi đại học. Tôi cũng nghe theo, quyết định ôn lại một năm. Mặc dù trong lớp không có Nhan Đình, không có Trịnh Vọng, cũng chẳng có Kỷ Trầm.

Ngày tôi nhận được giấy trúng tuyển Bắc Đại gửi về, mẹ ôm tôi vừa cười vừa khóc, còn trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một người.

Kỷ Trầm? Cậu ấy cũng đỗ Bắc Đại chứ?

Cách nhau 2 năm trời, tôi không còn dũng khí gọi điện cho cậu ấy nữa, tôi gọi cho Nhan Đình. Cậu ấy biết chuyện, tức điên quát.

“Bà đây không muốn chơi với cậu nữa! Tuyệt giao đi!! Chuyện to như thế mà không nói gì với tớ? Điện thoại đổi, tin nhắn không trả lời? Ít ra cũng phải gửi thư chứ!! Cậu biết 2 năm nay tớ hỏi biết bao nhiêu người rồi không?!! Nếu hôm nay không vì Kỷ Trầm, cậu nói xem, cậu có định gọi cho tớ không!! Tức chế.t đi được! Thế mà là chị em tốt cơ đấy! Đừng để bà đây gặp cậu, nếu không bà đây quật cho nát mông!”

Nghe cậu ấy quát tháo một hồi, tôi dỗ dành mãi mà Nhan Đình vẫn tức: “Cũng không chỉ mình tớ đâu, Kỷ Trầm cũng như kẻ điên ý, điên cuồng gọi điện cho tớ hỏi cậu ở đâu, thời gian đó cậu ấy như người mất hồn vậy. Haiz, Khả Khả, tớ thấy Kỷ Trầm thích cậu thật đấy.”

Tim nhói lên: “Vậy, cậu ấy đỗ Bắc Đại không?”
“Học bá có thể không đỗ sao?”

Vậy là đỗ rồi.

Ngày nhập học tôi chạy ngay đến ktx nam, vốn định đứng dười lầu chặn cậu ấy, mà ngồi mấy ngày rồi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Hay là cậu ấy không ở ktx nhỉ?

Ngồi được một lúc tê cả chân, một bạn nam đi qua hỏi tôi: “Cậu ơi, cậu có chuyện gì à?”
Kỷ Trầm ở đâu cũng nổi, ở đây chắc cũng thế nhỉ?

“Tớ…tớ tìm Kỷ Trầm.”

Cậu ấy cười: “Lại là tìm Kỷ Trầm à, cậu ấy không ở ktx, cậu ấy ở ngoài cơ, haiz, sao con gái các cậu ngày nào cũng tìm cậu ấy nhờ? Sao chẳng ai tìm tớ vậy?”

Tôi cuống quýt hỏi: “Thế cậu ấy ở đâu?”

Cậu ấy cười, viết địa chỉ đưa tôi: “Thường tớ không cho ai đâu đấy, nhưng nhìn cậu ngồi đây mấy ngày rồi nên đành nói cho cậu biết vậy.”

Vội vàng cảm ơn cậu ấy, tôi chạy vội đi tìm.

Địa chỉ là một tòa chung cư đơn, đứng trước cửa, tôi cố động viên mình không quá căng thẳng, hít một hơi nhấn chuông.

Qua vài phút, không thấy ai mở cửa, tôi định tiếp tục ấn thì vang lên âm thanh lạnh lùng thân thuộc.

“Ai đấy ạ?”

Đúng là, lúc nào cũng lạnh lùng.

Tôi mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, Kỷ Trầm.”

Kỷ Trầm ngỡ ngàng nhìn tôi, rồi sau đó ánh mắt sáng lên, chạy đến ôm tôi vào lòng.

Tôi siết chặt eo cậu ấy.

Là cái ôm ấm áp, là dáng người quen thuộc ấy.

“Tại sao…không nói gì đã đi rồi…” Cậu ấy thất thanh hỏi, kèm theo tiếng tủi thân, tôi không kìm được nước mắt chảy ra, mỉm cười nói:

“Từ giờ sẽ không thế nữa, Kỷ Trầm, tớ về rồi đây.”

Nghe xong cậu ấy buông ra, ôm lấy đầu tôi, nhẹ nhàng hôn tóc.

“Khả Khả, tớ nhớ cậu quá.”

Tôi kiễng chân lên ôm lấy cổ cậu ấy, cười: “Tớ cũng vậy.”

“Haiz, ôn thi lại 1 năm, cuối cùng cũng đỗ Bắc Đại, mà tớ không muốn ở ktx, làm sao giờ”

“Điện nước cậu trả, tiền phòng tớ lo, kế hoạch này ổn không?”
“Ở ngoài không quen, vả lại không có tiền, tính sao đây”

“Tớ có, tớ nuôi cậu.”

“Được đấy, nhưng mà….”

Hai tay Kỷ Trầm ôm lấy eo tôi, nhấc lấy tôi ép vào tường.

“Chuyện gì tớ cũng nghe cậu hết, chỉ có một chuyện cậu phải hứa với tớ.”
“Cậu nói đi.”

“Đừng rời xa tớ, cho dù phải đi, cũng phải nói cho tớ một tiếng.”

Tôi chua xót ôm lấy đầu cậu ấy.

“Tớ sẽ không rời xa cậu đâu.”

Tớ sẽ luôn bên cạnh cậu, đến khi cậu không cần tớ nữa.

Tôi nói là sẽ không.

Tôi nói tôi luôn ở đây.

===

Hoàn!

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容