Lưỡi hái Tử thần!

Chương 3: Lưỡi liềm của Tử thần!
 Ta là một thần chết. Ta làm việc cho Satan – Chúa tể của Địa ngục.

Ta có nhiệm vụ thu hồi những linh hồn xấu xa trên thế giới.Cách định nghĩa cái ác hoàn toàn dựa vào phán đoán chủ quan của thần chết chúng ta. Nói trắng ra, chúng ta nói ai ác ai nấy là ác, và đôi khi điều đó hoàn toàn dựa trên sở thích của bản thân.

Mỗi thần chết đeo một chiếc liềm dài màu đen, chức năng là cắt đứt mối liên hệ giữa linh hồn và thể xác, đồng thời cắt đứt những cảm xúc của linh hồn với thế giới.
Con người không thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta. Họ gọi chúng ta là vật chất tối, định nghĩa này được cho là phát hiện bởi một người chuyên gia tên là Fritz Zwicky.

Những người đã bị chặt tay sẽ tự động trôi nổi trước mặt Satan. Về phần đối phó với nó như thế nào thì chúng tôi không biết, cũng không dám hỏi vì chẳng có ai lại ngốc nghếch can thiệp vào công việc của lãnh đạo.

Hôm nay ta đi vi hành, có vẻ trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng rọi xuống chiếc ghế dài dưới ngọn đèn đường, nơi có một đôi nam nữ yêu nhau ngồi tâm sự ở đó. Ta có một sở thích kì quái là đứng cạnh họ và nghe trộm những lời yêu thương ngô nghê này của con người.
Ta thấy cô gái dựa lưng vào ghế và bẽn lẽn hỏi chàng trai:

“Liệu chúng ta có thực sự bên nhau mãi mãi không anh?”

Chàng trai mỉm cười đặt tay nhẹ nhàng lên vai cô gái:

“Tất nhiên là có rồi! Anh nhớ ngày đó, khi em làm phù dâu trong đám đông chẳng hiểu sao anh chỉ chú ý đến em. Chính là em đó, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên!”

Ta cười và nói:

“Rõ ràng đó là ham muốn sắc đẹp, nhưng hắn lại nói là tình yêu sét đánh.”

Tất nhiên, họ không thể nghe thấy ta nói trừ khi ta muốn họ nghe thấy.

Khi vừa nghe chàng trai nói vậy cô gái cười, nụ cười thật ngọt ngào, rồi tựa vào vai chàng trai. Chàng trai nhẹ nhàng vòng tay ôm cô vào lòng rồi hôn lên gò má ửng hồng của cô, thì thầm vào tai cô rằng:

“Muộn rồi, hôm nay anh không muốn về nhà, anh muốn ở lại cùng em?” Cô gái sửng sốt lắc đầu cười.

Sau câu nói của anh ta, tâm lý của cô gái chuyển từ nhạy cảm sang lý trí hơn. Chàng trai cảm thấy hơi ngại khi cô từ chối mình, lúc này anh càng ôm chặt lấy cô giọng điệu có chút bốc đồng:

-“Chúng ta yêu nhau ba tháng rồi, em còn lo lắng điều gì nữa.”

Cô gái nhanh chóng giải thích:

“Em chỉ muốn điều đó khi chúng ta đã kết hôn.”

Lúc này anh ta bỗng nhiên giận dỗi, rồi ngồi dịch sang đầu bên kia của chiếc ghế, khoảng cách giữa hai người lúc này có thể dưchỗ cho một người đàn ông nặng 160kg ngồi. Cô gái tỏ ra lo lắng khi nhìn thấy phản ứng của anh chàng. Tuy nhiên cô ấy vẫn chưa sẵn sàng vì cô là người không thích vội vàng, điều cô ấy khao khát là một thứ tình yêu từ từ đơm hoa kết trái chứ không phải thứ tình yêu gượng ép.
Cô nói với anh:

– “Anh có thể chờ em không?”

Anh ta đáp:

– “Chờ? Chờ đến khi nào? Chờ đến khi mùa xuân nở rộ? Chờ đến khi vũ trụ bùng nổ sao?”

Lời nói của anh như một mũi kim thêu xuyên qua trái tim cô vậy, nước mắt của cô trực trào ra. Anh khi nhìn thấy giọt nước mắt của cô lăn dài trên má, lòng cũng dịu lại, anh ngồi gần lại bên cạnh cô và nắm lấy tay cô nói:

– “Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh nóng nảy quá!”

Cô khóc nức nở đáp lại anh:

– “Em chỉ sợ mất anh thôi!”.

“Giả dối! Tất cả chỉ là giả dối.”

Tôi hét lên: “Rõ ràng đây chỉ là cái cớ để bao biện cho hành vi biến thái của anh ta!”

Tất nhiên, họ vẫn không thể nghe thấy tôi nói. Hai người im lặng ngồi cạnh nhau rất lâu.

Khi đồng hồ đã gần điểm 24h. Tôi thấy rằng cơ thể cậu ta đang dần nóng lên. Tôi mỉm cười, “Nội tiết tố quá mức là đối thủ lớn nhất của đàn ông!”

– “Đã gần 12 giờ rồi, chúng ta về đi, nếu không kí túc của trường sẽ khoá cửa.” Cô gái bỗng phá vỡ bầu không khí im lặng.

Chàng trai kéo tay cô gái lại:

– “Ngồi với anh chút nữa thôi!”

– “Đừng ngồi nữa, trường học sẽ đóng cửa vào lúc 12 giờ đó!”

-“Đêm nay, chúng ta ngủ ở ngoài, được không?”

Chàng trai vẫn không chịu bỏ cuộc, cô gái nhìn anh và không nói gì. Anh ta nói tiếp:

– “Em đồng ý nhé, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Cô gái vẫn im lặng.
Anh ta nhìn thấy sự lo lắng của cô gái liền giơ tay thề:

-“Anh thề là anh nói thật, nếu không anh sẽ chết”.

Tại thời điểm này, ta nhìn thấy sự bất thường trong não bộ của chàng trai, đây là nguồn gốc của lời nói dối, có nghĩa là ngay lúc này cậu ấy đang nói dối.

– “Ngươi dám cả gan nói dối! ”

Vừa dứt tiếng, trên tay ta xuất hiện một đồ vật màu đen, đó chính là chiếc lưỡi hái, và ta dần dần xuất hiện ngay trước mặt chàng trai.

Tôi hỏi các bạn, khi một bóng đen bất chợt khoác áo choàng đen xì, cầm liềm đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn, thì bạn có sợ hãi không?

Lúc này hai người họ sợ hãi đến tái mặt, đôi chân không ngừng run rẩy.
Chàng trai muốn bỏ chạy nhưng đôi chân không thể di chuyển được. Bởi vì ta đã sử dụng khả năng độc nhất của thần chết, ta có thể xác định sự sống và cái chết của một người, và cũng có thể xác định hành động của một người. Khả năng này sẽ chỉ được sử dụng khi linh hồn được thu hoạch.

– “Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ chỉ có hai người có thể nhìn thấy ta”

Nhìn thấy cô gái muốn kêu cứu, tôi lạnh lùng nói.

-“Ta là thần chết, hiện tại trong hai người, chỉ có thể sống một người, các ngươi lựa chọn đi.”

– “Thần chết? làm ơn…đừng…”
– “Đừng nói nhảm nữa và quyết định nhanh chóng, nếu không cả hai sẽ phải chết.”

Lúc này, chàng trai sắc mặt tái nhợt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô gái nói:

– “Em nghe ta nói, ta là con một trong nhà, em có thể…”

Không để anh ta nói hết, ta đã vẫy liềm, ánh mắt của anh ta nhìn về phía lưỡi liềm đen, lúc này anh ta có thể cảm nhận được rằng lưỡi kiếm sắc bén đang tụ lại một luồng tử khí nặng nề, và luồng khí này lập tức lao thẳng về phía hắn. Hắn đã bị giết ngay lập tức. Ta giảm bớt khả năng mà đã sử dụng lại, đồng thời xóa trí nhớ của cô gái.
Còn cô gái khi nhìn chứng kiến chàng trai đột ngột ngã xuống ngay trước mặt cô, liền chạy đến ôm lấy anh, khóc như vũ bão, không ngừng run rẩy:

– “Anh sao vậy, tỉnh lại đi, em sẽ ngoan mà, em hứa với anh tất cả…”
Tiếng khóc buồn tràn ngập trong đêm.

Tôi đứng nhìn họ từ xa:

-“Hứa sao? Nói dối sao?”

Thật ra đó là một khoảnh khắc.

-” Hãy nhớ rằng, anh đã bị giết bởi một lời nói dối trước khi còn sống!”

Trích:三千短篇故事集三千雪瓣
Dịch: Sad!!!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容