Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 4/7 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 4/7 )

Chương 04

Tiếng gõ cửa sổ làm Trần Kỳ sợ hãi, trái tim treo lơ lửng của cô suýt chút thì nổ tung, tiếng hét mắc kẹt trong cổ họng, sau khi nhìn rõ người đến thì cô buộc phải nuốt nó xuống.

Là tên điên tối qua.

Tống điên đến rất vội vã, giống như từ nơi nào đó trốn ra, quần áo rách tả tơi, tóc tai bù xù, che đi những đường nét trông cũng sáng sủa trên mặt. Lúc này Trần Kỳ mới để ý, Tống điên trông rất gầy gò, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên cánh tay và cằm đầy vết thương, không biết có phải bị dân làng đánh hay không.

“A, a a.” Tống điên gõ lên cửa sổ, chốc chốc lại nhìn ra sau, như thể đang trốn gì đó, “Bé, bé a…”

Trần Kỳ lùi lại hai bước, định tìm cơ hội mở cửa rồi chạy, nhưng trong lòng tự dưng có cảm giác Tống điên không định làm hại mình.

“Anh muốn nói gì?”

“Vỡ, vỡ.” Tống điên gấp đến độ mắt đỏ ngầu, động tác gõ cửa kính ngày càng lớn, nhưng miệng chỉ có thể nói được vài chữ: “Vỡ, bé, bé bé khóc…”

Trần Kỳ nhận ra được anh ta rất vội, dường như có chuyện quan trọng gì đó muốn nói với cô, nhưng tiếc là cô hoàn toàn không hiểu. Tống điên khoa chân múa tay, làm ra động tác vẫy, lần này cô hiểu, anh ta muốn nói: Theo tôi.

Trời vẫn chưa sáng, nửa đêm nửa hôm ở trong môi trường xa lạ, bị một người điên bắt chuyện, đây là trải nghiệm không đẹp chút nào. Trần Kỳ rơi vào thế khó, nắm chặt điện thoại chỉ còn hai vạch pin trong tay.

“Nha… nhanh!” Tống điên thúc giục.

Bất chấp thôi.

Mười phút sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, ở phía xa truyền tới tiếng chó sủa, Trần Kỳ đi theo sau Tống điên, dùng chút dung lượng cuối cùng để quay lại.

Đi qua bờ ruộng là một mảnh đất phẳng, không khí trong núi vô cùng trong lành, dưới chân là màn sương trắng dày đặc. Dường như dân làng đã nhận ra Tống điên bỏ chạy, phía sau không ngừng có ánh lửa và tiếng la.

Có người đuổi đến.

“Nha… nhanh!”

Tiếng la phía sau ngày càng gần, ngọn đuốc sáng rực, Trần Kỳ mấy lần muốn dừng lại nhưng bị Tống điên kéo chạy bạt mạng, vén cây ngải cứu trước mặt, một hang núi sâu thẳm xuất hiện.

Đây là khu vực bằng phẳng nhất trên sườn núi, đối diện với núi là nước, phong thủy cực kỳ tốt. Hang núi xuất hiện một cách không sao giải thích được, lúc Trần Kỳ muốn khám phá bên trong hang núi thì Tống điên kéo cô lại, chỉ vào một phần mộ bị khuất.

Phần mộ được cây cỏ che phủ rất tốt, trông như đã mấy năm rồi, bia mộ rất sạch sẽ, chắc là thường có người đến lau chùi.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ở phía sau cây ngải cứu, có người đến rồi! Càng ngày càng gần, nhưng Tống điên lại mặc kệ, nhào đến trước mộ vừa khóc vừa cười, ngón tay gầy guộc gạt tóc đi, sau đó run rẩy chỉ về phía bia mộ.

“Đệch! Tống điên!”

Trưởng thôn thở hổn hển xông lên, phía sau là rất nhiều dân làng giơ đuốc, ngoài trưởng thôn ra thì hình như ai cũng không có cảm xúc gì, như thể cùng là một người.

Điện thoại ‘tít’ một tiếng, hết sạch pin rồi. Trần Kỳ nghe thấy trái tim mình nổ tung bên trong lồng ngực, bên tai ong lên.

Bên trên bia mộ thình lình lộ ra sáu chữ lớn…

Vợ yêu: Mộ của Trần Kỳ.

Chương 05

是巧合,还是刻意为之,其中到底有什么内幕,死的人······真的是我么?

Là trùng hợp hay là cố ý, rốt cuộc bên trong có uẩn khúc gì, người chết… thật sự là mình sao?

陈琪彻底懵了,这些尾随而至的村民,到底是来抓疯子,还是在害怕,疯子会向她透露什么秘密。

Trần Kỳ hoàn toàn đơ ra, những dân làng bám đuôi đuổi đến đây, rốt cuộc là đến bắt Tống điên hay là vì sợ Tống điên sẽ tiết lộ bí mật gì đó cho cô?

Mấy dân làng vây quanh Tống điên nhấc chân lên đá, mấy cú đá nặng nề đạp xuống, bên đó không còn tiếng động nữa. Trưởng thôn vô thức di chuyển bước chân, dường như đang che giấu gì đó, sau đó nháy mắt ra hiệu với hội trưởng hội phụ nữ.

“Haiz.” Hội trưởng hội phụ nữ sáu bảy tuổi bước từng bước nhỏ, trên khuôn mặt rịn mồ hôi: “Xin lỗi phóng viên, tên điên này trước giờ vô kỷ luật, khiến cô sợ hãi rồi nhỉ.”

Toàn thân Trần Kỳ tê dại, mọi thứ trước mắt rõ ràng không chân thật, hội trưởng hội phụ nữ nhỏ bé ngẩng mặt lên, hoàn toàn là gương mặt của một đứa trẻ nhưng giọng điệu lại cực kỳ chững chạc: “Đi thôi, trời sắp sáng rồi, người trong thôn đang đợi để phỏng vấn đấy.”

“Tên điên thì sao…”

“Bình thường anh ta hay nói vớ vẩn, dọa rất nhiều người ngoài đến thôn, sau đó chúng tôi cắt lưỡi anh ta.” Cô bé cười nói, “Bây giờ vẫn không ngoan ngoãn, có lẽ trưởng thôn phải xử lý anh ta rồi.”

“Xử lý… thế nào?”

“Đưa về nhốt lại.” Giọng cô bé non nớt, che đậy đi những thăng trầm khó mà nói rõ được trong giọng điệu, “Sau khi người yêu anh ta chết thì anh ta phát điên, đã hai mươi mấy năm rồi, luôn làm hỏng chuyện trong thôn chúng tôi.”

Trong lòng Trần Kỳ xót xa, cô bị cô bé kéo về: “Này, cái hang động kia để làm gì?”

“À, không có gì, chỉ là một cái hang mà thôi, mau về thôi.” Ánh mắt cô bé hội trưởng hội phụ nữ thoáng thay đổi.

Mỗi nơi đều có bí mật không thể nào cho người khác biết, Trần Kỳ biết rõ tò mò sẽ giết chết con mèo, nhưng có lẽ lòng tò mò của phóng viên bành trướng hơn của người khác. Mọi thứ trong thôn này rất bất thường, hơn nữa cái hang núi tối om kia như vô số xúc tu của loài bò sát, không ngừng cào cấu trái tim cô.

Trên đường xuống núi, cô thăm dò được chuyện trước khi Tống điên phát điên từ chỗ cô bé, từ từ xâu chuỗi thành một câu chuyện.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容