Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 3/7 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Câu chuyện sởn tóc gáy chân thật nhất mà bạn từng nghe là gì? ( Phần 3/7 )

Trần Kỳ há miệng.

Trần Kỳ nghe thấy trong cổ họng mình phát ra hai tiếng hét, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng bị dân làng tập trung lại lấn ra phía sau.

Mặt trăng từ mỏm núi ló dạng, mọi thứ xung quanh đều trở nên chậm lại, có người đè sản phụ, có người kéo hai chân của em bé từ bên dưới. Đầu của vợ trưởng thôn ngửa ra sau, mặt hướng về phía Trần Kỳ, đầu ngón tay cào mạnh hai cái, đột nhiên phát ra một tiếng thét từ trong lồng ngực! 

Sau đó mọi thứ lại im lặng, trưởng thôn giơ em bé trông như một quả hồ lô máu ra.

“Tốt thật, người trước không quan trọng, chết rồi vẫn có thể quay lại.”

“Người đời sau mới quan trọng…”

Người đời sau mới quan trọng.

Chết rồi vẫn có thể quay lại… Đây là ý gì?

Trong mắt ông ta lộ ra vẻ điên cuồng, giơ cao đứa bé lên, đồng thời Trần Kỳ còn cảm nhận rõ ràng có gì đó không ổn – yên tĩnh quá rồi. 

Bé gái vừa ra đời nhưng lại không có tiếng khóc!

Một giây sau, sắc mặt trưởng thôn thay đổi, cơ thể đột nhiên run lên, cánh tay lắc lư như cái sàng, đó là dáng vẻ cực kỳ sợ hãi, ông ta bỗng vứt đứa bé xuống.

“Aaaa…!”

Đứa bé ‘phụt’ một tiếng, lăn liên tiếp mấy vòng dưới đất, mặt ngửa lên trên, đầu móm vào, đã tắt thở từ sớm rồi. Mọi người đều để ý thấy, đứa bé này không có não – giống với thi thể nữ ban nãy!

Chương 03

Đây là một đêm đi trật đường ray, mọi thứ đều trở nên vô cùng kỳ dị và bất thường.

Một loạt những điều kinh hãi như một mái vòm lật ngược lại, giam Trần Kỳ trong đó, như kéo tơ bóc kén, ngày càng siết chặt lại.

Cho dù trong thôn xảy ra chuyện gì, thôn trưởng Trần vẫn bảo cô bé vừa rồi đỡ đẻ thu xếp cho phóng viên từ xa đến, mọi thứ trong thôn này đều rất kỳ lạ, điều kỳ lạ nhất là cô bé sáu bảy tuổi lại là chủ tịch hội phụ nữ. 

Chỗ ở được sắp xếp cuối phía Đông của thôn, ở đây mọi thứ đều rất lạc hậu. Không có điện, bếp lò giường đất, nhưng chăn sạch sẽ, trong góc có đốt nhang muỗi. Đang là cuối xuân đầu hạ, trên cửa sổ vẫn có nhiều hoa, hiện ra màu hồng qua tấm kính, lộ vẻ mới mẻ rụt rè, đã là tiêu chuẩn tiếp đãi cao nhất của thôn Châu Phục rồi.

Lúc này trời sắp hửng sáng, Trần Kỳ đang trằn trọc trên cái giường cứng, trong đầu đều là hình ảnh vừa nãy, cô có một suy nghĩ không thích hợp là muốn bỏ chạy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn phải đợi nghĩ ra cách cẩn thận hơn rồi hẵng chạy vậy, trên đời làm gì có ma quỷ, chẳng qua đều là những hủ tục mà khoa học có thể giải thích được. Thi thể co giật, sinh non, thai dị tật, vốn dĩ đều là chuyện rất dễ hiểu được, cô cũng đâu phải người chưa từng thấy cảnh đời, chẳng qua là bị phong kiến mê tín niệm chú, che đậy bằng một bức màn bí ẩn.  

Đêm nay thế nào cũng mất ngủ.

Vốn dĩ, theo lệnh của cấp trên, lần này nhìn bề ngoài thì cô đến để đưa tin nghi thức đưa tang bí ẩn trong làng, nhưng thực ra là đến để điều tra sâu về vấn đề lừa gạt buôn bán nữ sinh đại học, tranh thủ lấy được tin tức đầu tiên.

Nhưng bây giờ, đừng nói là lấy được tin đầu tiên, có lẽ đằng sau ngôi làng này có một bí ẩn lớn cần được đào lên, trực giác của phóng viên trỗi dậy, sự kích động lập tức lấn át nỗi sợ.

Trần Kỳ muốn hiểu, cô xoa dịu mạch suy nghĩ của mình, tâm trạng cũng theo đó mà sáng tỏ thông suốt. Nói không chừng lần này chẳng những điều tra được vụ lừa bán nữ sinh đại học mà còn có thể thuận lợi đến gần với khoa học – nghi thức bí ẩn của thôn làng cổ gây ra kinh hoàng đêm đêm, rốt cuộc tại sao người đàn ông sáu mươi tuổi bỏ mẹ giữ con, là thiếu nhân tính hay vô đạo đức, mời chờ xem.

Nghĩ vậy, trong lòng Trần Kỳ dần bình tĩnh lại. Cô thấy hơi buồn ngủ, giơ tay nhìn đồng hồ thì đã là bốn rưỡi sáng rồi, đúng lúc này, một bóng đen nhanh chóng vụt qua cửa sổ!

“Ai?”

Bóng đen biến mất, cơn buồn ngủ cũng tan thành mây khói, Trần Kỳ leo lên kiểm tra, bên ngoài không có ai, những bông hoa nhỏ rơi đầy trên cửa sổ, kỳ lạ là những bông hoa đó chỉ có cánh hoa.

Cô chồm về trước nhìn kỹ hơn, cánh hoa in rõ ràng trên tấm kính hướng vào bên trong… Trái tim cô chợt như bị một đôi tay thô ráp nắm chặt, cô chợt hiểu ra tất cả.

Đó không phải cánh hoa, đó là từng dấu tay máu chồng lên nhau!

“A!”

Trần Kỳ bật dậy khỏi giường, cả người như vừa được vớt từ trong nước lên, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại từ trong cơn mơ vừa rồi. Cô ngủ từ lúc nào, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, trời vẫn chưa sáng, trong phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng đỏ của nhang muỗi.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi.

Trên tay hơi dinh dính, như thể chạm vào mạng nhện vậy.

Cô đã hoàn toàn không phân biệt rõ được là sáng sớm hay chạng vạng rồi, bầu trời dường như chưa từng sáng. Lúc cô nhìn về phía cửa sổ thì phát hiện trên kính sạch sẽ, hoàn toàn không có cánh hoa gì.

‘Cốc cốc!” Có người gõ cửa sổ.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容