「Truyện」 Có tiểu thuyết nào ngọt đến mức đánh chữ “Cút” không? (Phần 2)

(…)

Thời gian dường như ngừng lại.
Toàn thân tôi cứng đờ, nhìn khuôn mặt thanh tú rất gần của Tiểu Sư Đệ, nhịp tim tôi đột nhiên tăng tốc độ.

Tiểu Sư Đệ nhẹ nhàng đứng thẳng người lại, nghiêng nghiêng đầu: “Ừm, đúng là ngọt thật”

Vừa nói, cậu ấy lại vừa còn liếm môi.

Liếm! Môi!

Tôi không cần coi kính cũng biết được, tôi giờ phút này mặt nhất định là rất đỏ, cả người hồi hộp. Tôi cúi thấp đầu, giống như bộ dạng của vợ bé vậy, có thể cảm nhận rõ ràng được những học sinh đang đi qua đều không ngừng nhìn về chỗ chúng tôi, không cách nào, Tiểu Sư Đệ vừa cao vừa trắng vừa non, thật sự là quá nổi bật rồi.

Tôi hít thở sâu một cái, lắc lắc ly trà sữa trong tay, ngước đầu nhìn cậu ấy: “Sư đệ, cảm ơn ly trà sữa của em, chị… chị về trước đây”

“Đợi một lát”

Tiểu Sư Đệ như vừa cười vừa không cười nhìn tôi: “Chụp hình chưa?”

Tôi nhìn xuống ly trà sữa chỉ còn một nửa trong tay tôi, ngơ ngơ lắc đầu.
Hối hận quá, Tiểu Học Đệ đẳng cấp nam thần tặng trà sữa cho tôi, có lẽ cả đời này chỉ gặp một lần, vậy mà tôi lại không chụp ảnh!

Tiểu Sư Đệ đột nhiên mỉm cười: “Em chụp rồi, lát nữa gửi cho chị”

Tôi vui vẻ: “Cảm ơn em”

Cậu ấy lại đột nhiên nhướng người lại, đặt tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn tôi: “Đừng gọi em là Sư Đệ nữa, gọi em là Tô Ngạn đi”.

“Được…..”

Cậu ấy đừng gần tôi quá, tôi căng thẳng đến mức có chút không nói chuyện được, cuối cùng mới gắng gọi cậu ấy một tiếng: “Tô Ngạn…”

Cậu ấy cười một cách mãn nguyện: ” Vâng, chị An Ý”

??

Tôi ngơ ngác, sao cậu ấy lại biết tên của tôi?

Nhưng, tôi vẫn chưa kịp hỏi, liền thấy Tô Ngạn đứng thẳng người lại, vẫy vẫy tay với tôi: “Vậy em đi trước đây, tạm biệt An sư chị”

Lúc nãy rõ ràng là thả thính tôi đến nỗi mặt đỏ tim đập nhanh, trong chớp mắt, lại hồi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn. Tôi nói lại tạm biệt bằng giọng nói lắp, khi quay đầu lại, lại kinh ngạc phát hiện, lầu 3, trước cửa sổ kí túc xá của tôi, tập hợp đầy đẩy đủ đủ mấy cái đầu.

1, 2, 3, 4, 5,…

Được lắm, toàn kí túc xá đều tập hợp hết ở cửa sổ ăn dưa, mặt tôi liền đỏ, nắm chặt lấy ly trà sữa chạy ngay lên lầu. Vừa mới đi đến lầu 2, điện thoại liền đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Tô Ngạn gửi tới.

Là một tấm hình.

Dưới bóng cây, Tô Ngạn cầm một ly trà sữa, cười haha nhìn vào ống kính, vừa sữa vừa đẹp trai.

Aaaaa, tôi chết rồi.

Tô Ngạn nhanh chóng gửi đến một tin nhắn nữa: “An sư chị có thể đăng vòng bạn bè rồi.”

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng cũng đăng một cái lên vòng bạn bè. Ly trà sữa đầu tiên của mùa thu, bắn tim 😘~ Ảnh đi kèm là tấm chụp màn hình chuyển khoản của Tô Ngạn, và, một tấm chụp tự sướng đang cầm ly trà sữa của cậu. Tôi đăng vòng bạn bè trong tiếng la chua sót của những người bạn cùng phòng của tôi.

Nằm trong dự liệu, Wechat ngay lập tức bùng nổ tin nhắn.

Bình luận, tin nhắn đến một cái tiếp một cái, hầu như tất cả mọi người đều không tin tôi đã cua được nam thần năm nhất vừa mềm mỏng, vừa đáng yêu này. Tôi vứt điện thoại sang một bên, ngâm nga một bài ca đi tắm, chuẩn bị sau khi tắm xong sẽ giải thích nhẹ nhàng một câu: “Chỉ là bạn bè”.

Cuối cùng…

Tôi tắm xong đi ra, vừa cầm điện thoại lên đã thấy ngay bình luận của Tô Ngạn:
“Mọi người đừng hiểu lầm, sư chị rất thận trọng, là tôi đang cua cô ấy”
Bạn bè chung của chúng tôi không ít, vì thế, ở phía dưới bình luận của Tô Ngạn là một trời tiếng thóc gào. Còn tôi đã không thể nói không ra lời nữa rồi, ở bên tai hình như đang nổ vang ầm ầm. Toàn tâm trí của tôi bây giờ đều là câu nói của Tô Ngạn: “Là tôi đang cua cô ấy”.

Ai nói Tô Ngạn là Tiểu Nãi Cẩu cơ chứ? Như thế cũng quá biết tán rồi!

Thứ hai, tờ mờ sáng. Tôi mơ thấy Tô Ngạn.

Trong mơ tôi mơ thấy Tô Ngạn tỏ tình với tôi, chẳng những tỏ tình mà còn cầu hôn tôi nữa! Chỉ là cuộc cầu hôn này có chút kì lạ, người khác cầu hôn đều dùng hoa dùng nhẫn, chỉ mỗi Tô Ngạn, cậu ấy dùng một ly trà sữa để cầu hôn tôi. Tôi đang do dự không biết có nên nhận lời hay không thì đột nhiên bị tiếng gầm của cửa réo tỉnh: “An Ý ! !”

Một đứa nhanh nhẹn như tôi nhanh chóng ngồi dậy, lúc này cơn buồn ngủ bay đi hết. Còn không kịp tức giận, tôi liền bị đứa bạn cùng phòng Tiểu Thất của tôi kéo xuống giường: “Còn ngủ cái gì nữa, Tiểu Nãi Cẩu nhà cậu đang đứng ở dưới lầu đợi cậu kìa”

Tiểu Nãi Cẩu?

Tôi ngơ ngác 2 giây, mất một lát mới phản ứng qua lại

Tô Ngạn!

Quả nhiên, tôi đi đến bên cạnh cửa sổ, cẩn thận đưa đầu ra thám thính một cái, một ánh mắt liền thấy ngay dáng hình quen thuộc của con “Dê trắng nhỏ”. Hôm nay Tô Ngạn mặc một chiếc áo phông màu xám, nhìn xa xa như thế này thiếu đi vài phần sữa, nhưng lại hiện lên rất trưởng thành. Con tim 💓 này của tôi lại loạn nhịp lần nữa, Tô Ngạn đang chờ tôi sao?

Tôi rất nhanh liền có được đáp án.

Tôi đang bận thay đồ trang điểm thì điện thoại ở một bên đột nhiên reo một tiếng. Tôi lấy điện thoại lên xem, là Wechat của Tô Ngạn.

“Chị, em ở dưới lầu kí túc xá đợi chị, đem cả Tiểu Long Bao và cháo Bát Bảo”

Còn gửi thêm một tấm ảnh nữa. Trong bức ảnh, Tô Ngạn mắt mày thanh tú đang cầm một túi cháo Bát Bảo, nụ cười cực kì sáng lạng.

Dưới lầu kí túc xá…

Tô Ngạn cười hihi đưa tiểu long bao cho tôi: “Sư chị nhớ ăn khi còn nóng, bánh bao vẫn còn nóng đó”.

Tôi bất chợt nghĩ đến ly trà sữa ngày hôm qua, mỗi khi nghĩ đến tôi và Tô Ngạn cùng dùng chung một cái ống hút, tôi liền nhịn không được sắc mặt phát nóng. Cũng may, Tô Ngạn không đưa tiểu long bao đến bên cạnh miệng tôi như ngày hôm qua, cũng không có tán tôi nữa, chỉ là đến đưa đồ ăn sáng cho tôi, hỏi thêm vài câu đơn giản nữa là đi rồi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Ngạn, tôi trút một hơi thật mạnh, nhưng lại có vài phần hụt hẫng.

Đến phòng học, tôi lập tức ăn bánh tiểu long bao nóng hổi. 2 cái bánh bao đi vào bụng, tôi nhịn không được nhíu nhíu mày, thấp giọng nói thầm: “Ay, chỉ là không ngon bằng Tiểu Sư Đệ đích thân đút mình ăn”.

“Vậy sao?”

Ở phía sau, không chút nghi ngờ vang lên một giọng nói, hơi hơi trầm, giọng hay đến nỗi cánh tay tôi đột nhiên nổi da gà. Tôi nhẹ nhàng quay người lại, quả nhiên đối mặt với đôi mắt ngây thơ ấy.

Tô Ngạn chớp chớp mắt với tôi, nhướng người qua, lấy một cái tiểu long bao đưa đến miệng tôi, vừa cười vừa không cười nhìn tôi: “Sư chị thử xem, tiểu long bao mà em đút chị có ngon hơn không?

Xung quanh đã nổi lên tiếng hú hét rầm trời cùng tiếng cảm thán.

Nhìn thấy tôi nửa ngày chưa động đậy gì, Tô Ngạn nghiêng nghiêng đầu, thần thái uất ức lại quay trở về với Tiểu Sư Đệ nãi nãi ngày hôm qua rồi. Cậu ấy đè thấp giọng, nhìn tôi âm thầm chớp chớp mắt.

“Sư chị, biết bao nhiêu người đang xem đó, nếu chị không ăn…. em sẽ rất ngại”

Tôi không thể đứng nhìn được biểu cảm này của Tô Ngạn, một khi mềm lòng, lập tức mở to miệng một hơi nuốt hết cái tiểu long bao.

Tô Ngạn cười nhẹ: “Ngoan”

Tô Ngạn cũng không đến để làm gì, chỉ là đến đút tôi ăn 2 miếng tiểu long bao, rồi đưa cháo bát bảo đến tay tôi, dặn tôi phải ăn cơm đàng hoàng rồi liền rời đi. Mãi đến khi Tô Ngạn rời đi rất lâu, tim tôi cũng vẫn đập bộp bộp.

2 ngày nay làm sao vậy? Vận đào hoa của tôi giống như nở trái vậy đó. Nhìn tiết tấu như này… Không phải tôi thật sự chiếm được Tiểu Sư Đệ chứ?

Buổi sáng hôm nay full tiết, khó khăn lắm mới ráng chịu đựng đến buổi trưa tan học, tôi nghe giảng nghe đến hoa mắt chóng mặt luôn rồi. Đang định đi ăn cùng với các bạn cùng phòng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tô Ngạn đang đứng đợi ở trước cửa lớp. Xung quanh lại nổi lên tiếng hú hét rầm trời.

Mặt tôi liền đỏ, tôi quay đầu về phía cửa sau phòng học, định từ đó rời đi, nhưng, vừa mới mở cửa ra đã bị một người chặn lại. Người đó cao hơn tôi một cái đầu, lúc này cậu hơi ngả người xuống nhìn tôi, gương mặt thanh tú ấy ngập tràn sự vô tội, đáng thương hỏi: “Sao chị vừa nhìn thấy tôi đã muốn trốn? Ghét tôi sao?”

            To be continued….

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容