「Truyện」 Có tiểu thuyết nào ngọt đến mức đánh chữ “Cút” không? (Phần 3)

(…)

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Tất nhiên là không ghét, chỉ là…”

Cậu ấy nhướng người gần thêm một tí: “Chỉ là gì?”

“Chỉ là…”

Cậu ấy cách tôi thật sự là quá gần, thậm chí tôi có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy, không có mùi mồ hôi của con trai, chỉ có mùi chanh nhè nhẹ, thanh mát và thơm. Tôi nói nói lắp , tiếng có chút không rõ, chăm chú nhìn đôi mắt nóng rực ấy, lòng tôi ngang ngược, nói: “Chỉ là em quá biết tán rồi, chị có chút…”

Tô Ngạn cười nhẹ một tiếng, tiếp lời: “Có chút ngại” 

Tôi né tránh ánh mắt, gật đầu mạnh mẽ. Tô Ngạn lại không lên tiếng nữa. Tôi có thể thấy cậu ấy đang đứng trước mặt tôi, nhưng tôi cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm của cậu ấy. Cuối cùng tôi chịu không nổi nữa, ngước đầu lên nhìn cậu ấy. Lại nhìn thấy cậu ấy cười haha nhìn tôi, con ngươi sâu sắc của cậu ấy cong lên vài phần, đáy mắt ánh sao lấp lánh. 

“Sư chị có bạn trai không?”

Đột nhiên bị Tô Ngạn hỏi một câu này, tôi hoang mang, nhanh chóng lắc đầu, chỉ sợ cậu ấy hiểu lầm: “Không có” 

“Ồ”, Tô Ngạn trả lời một tiếng: “Vậy sư chị thấy em như nào?” 

Đây là tư thế tỏ tình sao?

Lúc tôi bước lên trên sân khấu cũng không căng thẳng như bây giờ nữa, nói một câu thôi cũng nói lắp: “Khá… Khá tốt đó” 

Trên đầu truyền đến một tiếng cười thấp. Khắc tiếp theo, Tô Ngạn đột nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái. 

“Vậy bây giờ sư chị có rồi”

Não của tôi một mảng trống không, dường như có người đang gào thét trong tim tôi, Tô Ngạn hôn tôi rồi! Tiểu Sư Đệ hôn tôi rồi! !

Nụ hôn đầu của tôi vậy mà cho Tiểu Sư Đệ rồi! 

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, tôi ngơ ngác hỏi: “Có cái gì?”

Tô Ngạn nhéo mặt tôi một cái, không chút nghi ngờ lại hôn tôi một cái, xong rồi mới cười nói: “Có bạn trai rồi” 

Đến lúc tôi từ trong khoảnh khắc bị hôn bị tỏ tình hoàn thần lại, mới phát hiện thấy xung quanh đã có rất nhiều người vây quanh, nhìn một cái, còn thấy được quả mặt chua sót một cục của những người bạn cùng phòng của tôi. 

Tiếng la hét xung quanh cứ chấn động lại chấn động, nhưng sắc mặt của Tô Ngạn không hề thay đổi, thẳng thắn nắm tay tôi, cười nhìn các bạn học ở xung quanh chúng tôi. 

“Các đàn anh đàn chị ơi, bình thường nhờ mọi người chiếu cố tốt bạn gái của em ạ” 

Xung quanh vang lên tiếng “Được”, tất nhiên, là tiếng hoan hỉ của những người bạn cùng phòng đang nhảy cẩng của tôi, Tiểu Thất còn chạy lên phía trước hỏi: “Tiểu Sư Đệ, đám học sinh mới của cậu có ai đẹp trai như cậu không, giới thiệu vài người cho tôi đi?” 

Tô Ngạn lắc lắc đầu, ngữ khí có chút kiêu ngạo: “Không có, khoa của tôi chỉ có tôi là đẹp trai nhất”.

Tôi ngất xỉu hết mấy ngày, sau đó mới bất tri bất giác hoàn thần lại.

Tôi yêu đương rồi. 

Còn là cùng với Tiểu Nãi Cẩu đẹp trai đến mức bad!

Không không không, Tiểu Nãi Cẩu một chút cũng không sữa, làm việc cực bá đạo, chăm sóc tôi chú đáo toàn diện, người vừa dịu dàng vừa có chút ngầu. 

Ví dụ:

Lúc 5 người bạn cùng phòng của tôi đòi tôi mời ăn cơm, bị Tô Ngạn ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy, cậu ấy trực tiếp kêu tôi mở loa ngoài, nói với các bạn cùng phòng, buổi chiều ngày mai 12h gặp ở nhà hàng Khẩu Đỉnh Thái. 

Các bạn cùng phòng tung hô Tiểu Nãi Cẩu vạn tuế, chỉ có tôi vội vã tắt loa ngoài, lo lắng hỏi sao cậu ấy đi một nhà hàng đắt như thế. Đỉnh Thái là một khách sạn 5* ở trước cổng trường chúng tôi, nghe nói đồ ăn ở đó ngon đến nỗi khiến người ta nhấm nháp lưỡi. Tiểu Nãi Cẩu, không, Tô Ngạn cười một cái, nháy nháy mắt với tôi: “Yên tâm, chồng em có tiền” 

Khoảnh khắc đó tôi bỗng không nói chuyện nữa, toàn não đều là dáng hình Tô Ngạn cười nhạt, dù sao thì chồng tôi đẹp trai, anh ấy nói gì cũng đúng. 

Ngày hôm sau, 

Buổi trưa 11g40p tôi nhận được điện thoại của Tô Ngạn. Trong điện thoại, hình như Tô Ngạn vừa mới tỉnh dậy, giọng nói mềm mỏng, có thêm chút phần lười nhác: “Vợ…” 

Toàn thân tôi bỗng chốc yếu mềm. Từ lúc nhận lời yêu đương với anh ấy, Tô Ngạn rất ít khi gọi tôi là “Chị”, mở miệng ra là “Vợ” 

Thấy tôi không trả lời, Tô Ngạn lại kêu một tiếng “Vợ?” 

“Ừm ừm”, tôi vội vàng lên tiếng, “Em đây” 

“Xuống lầu đi, anh đợi em ở dưới lầu tụi em” 

Nói xong, Tô Ngạn liền bổ sung một câu: “Lúc nãy đi ngang qua một tiệm bánh ở trước cổng trường, nhìn thấy một chiếc bánh rất đáng yêu, nên mua cho em rồi” 

Tim của tôi a~, thoáng chốc đã có chút mềm rồi. Ai có thể từ chối một người con trai như thế chứ? 

Lần này tôi đã trang điểm trước rồi, nhưng mà, đám bạn cùng phòng của tôi nghe nói sẽ đi Đỉnh Thái ăn cơm còn tích cực hơn tôi nữa. Gặp được Tô Ngạn, họ lại thận trọng thêm một chút, đẩy tôi lên đằng trước, miệng nói: “Tô sư đệ, hay là thôi đi, khiến cậu mời chúng tôi ở một nơi quý giá như này, ngại lắm…”

Tô Ngạn hạ ánh nhìn, nghiêm túc nắm tay tôi, dường như đây là phần nghi thức hết mực quan trọng vậy, sau đó mới ngẩng đẩu lên, cười: “Không sao”.

Chết người là, cái người này lại bổ sung thêm một câu: “Vợ của em có chút lười, bình thường phải nhờ mọi người chiếu cố một chút, mọi người muốn ăn gì em đều không thành vấn đề”. 

Các bạn cùng phòng bất giác gật đầu, một bộ dạng như ăn là chanh 🍋nhìn tôi. Tâm trạng của tôi… Nói thế nào nhỉ? 

Vừa đã vừa thoải mái, còn bị 2 câu nói của Tiểu Nãi Cẩu nhà tôi làm mặt đỏ hừng hực nữa. 

Trên đường đi, tay trái của Tô Ngạn nắm chặt lấy tôi, tay phải thì cầm một cái hộp bánh kem nhỏ. Chúng tôi một đường đi thẳng đến nhà hàng Đỉnh Thái. Đến trước cửa nhà hàng, nhìn thấy cách trang trí nhìn một cái đã biết không rẻ, tôi lại do dự rồi, nhịn không được kéo kéo Tô Ngạn nói: “Tô Ngạn, hay là thôi đi, chúng ta đổi nhà hàng ăn”. 

Tô Ngạn dường như nhìn thấy được sự lo lắng của tôi, càng nắm tay tôi chặt hơn: “Yên tâm, chồng của em thật sự có tiền”. 

Tiếp đến, Tô Ngạn không nói nữa kéo tôi vào trong. Các bạn cùng phòng tự nhiên cũng đi vào theo. 

Sau khi ngồi xuống, tôi phát hiện thấy hình như lời Tô Ngạn nói là thật, anh ấy thật sự có tiền. 

Bởi vì…

Tôi và bạn cùng phòng của tôi cầm thực đơn hoang mang không biết chọn món gì, cái gì mà món khai vị, món tráng miệng, rượu vang năm bao nhiêu, chúng tôi đều có chút bất lực. 

Nhưng ngược lại Tô Ngạn hoàn toàn tự nhiên, hơn nữa, điều quan trọng nhất là Tô Ngạn nhìn thấu sự ngại của đám nữ sinh chúng tôi, nhưng lại không vạch trần trước mặt, cũng không có hỏi chúng tôi thêm khiến chúng tôi càng mất mặt. Mà là báo tên món ăn một cách lưu loát, sau khi gọi món xong, lại kiểm tra kĩ càng lần nữa, xác định mọi người đều không uống rượu, mới gọi một ít nước uống. 

Từ đầu đến cuối, Tô Ngạn đều là một dáng hình cười nhẹ đó. 

Nhìn một cái đã biết là một Tiểu Nãi Cẩu được giáo dục rất tốt. 

Sau khi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, Tô Ngạn lập tức nắm tay tôi tiếp, bàn tay của anh ấy rất lớn, lòng bàn tay ấm áp, bao lấy toàn bộ bàn tay của tôi. 

Anh ấy nhìn các bạn cùng phòng của tôi cười một cái: “Không biết khẩu vị của mọi người, nên gọi một số món đặc sắc của tiệm, lát nữa nếu thấy món nào ngon, em sẽ gọi thêm một phần nữa”. 

Các bạn cùng phòng liên tiếp lắc đầu. 

Tấm tắc, các bạn cùng phòng của tôi thường ngày đều là người chủ trì đến không cần mạng, bây giờ lại có chút nhát rồi. 

Kì lạ.

Không lẽ là huyết mạch trấn áp? Tô Ngạn một Tiểu Nãi Cẩu ôn ôn hoà hoà thế này, lại có thể trấn giữ được tình cảnh từ bên ngoài, các bạn cùng phòng tính thêm tôi nữa là 6 người, đều ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn. Không khí có phần ngại ngùng. Nhưng mà, phần ngại ngùng đó chỉ kéo dài có mấy phút, lúc Tô Ngạn lấy ra phần bánh kem nhỏ, trên bàn đột nhiên vang lên tiếng la chua xót của các bạn cùng phòng.  

Tôi chụp vài tấm hình ở hiện trường, sau đó lưu luyến không nỡ cắt bánh kem, phân ra 6 phần.

Không có phần của Tô Ngạn là vì anh ấy nói không cần, anh ấy không thích ăn đồ ngọt. Nhìn thấy các bạn la rằng rất ngon, tôi cũng nhanh chóng ăn một miếng. 

Wow…

Vô miệng liền tan, ngọt nhưng không ngán, thật sự là rất ngon! 

Tôi nhanh chóng ăn tiếp một miếng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền lại giọng nói trầm của Tô Ngạn: “Ngon không?” 

“Ngon!”

Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Anh có muốn thử một miếng không?”

Khi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tô Ngạn đang chăm chú nhìn môi tôi, đáy mắt ổn định có chút ý cười. Tôi bị anh ấy nhìn đến có chút hoảng, đang định lấy điện thoại coi kính một cái, liền nhìn thấy Tô Ngạn nhướng người lại. 

Bóng tối trước mắt, ánh đèn ở đỉnh đầu đột nhiên bị anh ấy chặn một nửa, Tô Ngạn dùng một tay giữ chặt lấy đầu tôi, nhẹ nhàng hôn một cái ở môi tôi. 

Lúc ngồi thẳng người lại, Tô Ngạn nhẹ nhàng liếm môi dưới một cái, cười nhỏ: “Đúng thật là rất ngọt!” 

            To be continued…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容