Nhật Ký Dài Ngày (C8)

https://gamek.mediacdn.vn/133514250583805952/2020/3/30/photo-1-15855515133561361297796.jpg

Sáng hôm sau, Lâm Thư còn ngáp ngắn ngáp dài lững thững bước ra thì đã thấy Tử Hàn đang tập mấy động tác thể dục rồi. Mặc dù trước đó có thấy nhưng mà chỉ qua màn hình, trước mị lực này cô kiềm chế được nước miếng của bản thân là một điều xa xỉ. Bà Vương cũng vừa lúc bưng đồ ăn sáng ra bàn thì thấy Lâm Thư:

” Đang định gọi cháu dậy ăn sáng, sao rồi hôm qua có mệt lắm không?”

Lâm Thư tươi cười trả lời: ” Dạ không ạ, cháu ngủ ngon lắm!!!”

Mọi người ăn bữa sáng xong, Tử Hàn phải ra ngoài mua ít hạt giống. Lâm Thư lại kiếm cớ đòi theo, hiện tại chỉ muốn dính lấy anh, xa một chút cũng không chịu nổi.

Nay có hai người trên xe nên Lâm Thư theo quán tính leo lên ghế phụ ngồi, may mà không bi đá xuống. Tưởng rằng không khí trên xe sẽ yên ắng lắm nhưng Lâm Thư lại có quá nhiều điều thắc mắc

” Câu hỏi lần trước anh hỏi em, em cũng rất muốn hỏi anh câu đấy”

Trần Tử Hàn vẫn chú tâm lái xe nên không muốn nghĩ lắm: “ Câu gì thế?”

Lâm Thư: “ Mấy năm nay anh ổn chứ”

Trần Tử Hàn: ” Theo em thế nào là hạnh phúc”

Lâm Thư bị hỏi ngược thì hơi bất ngờ, nhưng cô vẫn ấp úng trả lời: “ Hạnh phúc của em ở trên người anh”

” Vậy có lẽ hạnh phúc là được nhìn thấy người mình yêu thương rồi”

Nghe câu trả lời làm Lâm Thư cảm thấy lo sợ, nếu đúng như những gì cô đoán thì ngay lập tức cuốn gói trở về nhà, không thể tiếp tục để rồi trái với lương tâm con người mình được: “ Vậy anh có hạnh phúc ấy rồi ạ”

” Ừ…”- gương mặt thản nhiên đáp lại là điều làm Lâm Thư đau lòng. Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vấn đề này đương nhiên không thể kiểm soát được, cô không có tư cách xen vào.

“ Vậy em …có thể hỏi cô gái đó là ai không?. Nếu anh không muốn trả lời cũng không sao, chỉ trách em quản nhiều”

Trần Tử Hàn: “Mẹ anh. Anh ở cạnh mẹ là điều trước đây anh muốn làm. Hạnh phúc và bình yên”

” Ồ…” – Lâm Thư thở phào, cười vui vẻ

Trần Tử Hàn: ” Em cười gì vậy?”

Lâm Thư: ” Không có gì, anh cũng biết hạnh phúc của em là anh rồi, có thể nào cho em xin wechat không?. Nao em về rồi ít nhất còn có…”

Trần Tử Hàn: ” Không được…”

Lâm Thư: ” Tại sao??? Bạn bè cũng không được ạ?”

Trần Tử Hàn: ” Không hỏi nhiều…”

Lâm Thư nghe vậy chỉ còn cách cúi mặt hậm hực trong im lặng.

Một lúc là đã đến quán mua hạt giống, cửa hàng trông có vẻ lâu năm, nhưng khá rộng. Đây là quán quen của gia đình họ Trần: ” Tiểu Trần đấy à, hôm trước mẹ cháu dặn là nay cháu qua lấy, chú để ra đây cho rồi

Trần Tử Hàn: ” Cảm ơn chú nhé!”

Ông chủ: “ Khách sáo gì, thằng bé này”

Trần Tử Hàn đang mải lấy tiền nên để lộ ra một Lâm Thư tò mò sau lưng, ông chủ liền chú ý tới: “Nay dẫn bạn gái đến rồi đấy à, vậy mà mẹ cháu suốt ngày cằn nhằn với chú nói tiểu Hàn không chịu kiếm con dâu cho. Trông cô bé hoạt bát chứ nhỉ?”

Trần Tử Hàn nghe vậy thì cũng quay lại nhìn trước khi đính chính, bốn mắt dán chặt lên người Lâm Thư, làm cô chỉ muốn xuống cái lỗ nhỏ lộ ra trên đất. Tay lại không tự chủ được mà gãi hờ sau gáy chọc cho họ một trận cười.

” Chú à, đừng chọc nữa. Khi nào ăn cưới cháu mời mà, cô ấy không phải đâu. Lỡ mất thanh xuân nhà người ta, cháu gánh không nổi.”- Tử Hạn liền vội kéo Lâm Thư ra xe.

Ông chủ thấy họ chạy nên muốn trêu thêm chút: ” Nao dắt đến đây nữa nha tiểu Hàn. Chú chờ đấy!”

Lâm Thư: ” Mẹ anh giục à? Anh… có phải …”

Trần Tử Hàn: ” Sao đây, lại định điều tra anh à? Fan tư sinh à?”

Lâm Thư: ” Không đâu, em xin lỗi. Em không hỏi nữa”

Trần Tử Hàn: “ Không có ai, nãy anh nói thế cho chú khỏi trêu thôi!”

Lâm Thư: “ Hả??? Anh trả lời em à?”

Trần Tử Hàn: “ Thế đằng sau em có ai à?

Lâm Thư bị câu nói chặn tới á khẩu, nhưng vẫn cười vui vẻ vì được nghe lời khẳng định từ Trần Tử Hàn, hạnh phúc thật giản đơn.

https://phunugioi.com/wp-content/uploads/2020/10/hinh-anh-ve-dep-cute.jpeg

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容