SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI VỢ: BÍ MẬT (CHƯƠNG 2)

CHƯƠNG 2

Tôi để chị Vương bảo mẫu đi theo San San đến trường để theo dõi. Qua vài tiết học, chị Vương bảo tôi đừng tiêu tiền cho con bé này nữa.

“Con bé này không học hành được gì đâu, trong giờ học mắt cứ nhìn ngang liếc dọc, không để ý đến cô giáo. Tiết thể dục các bạn đều im lặng xoạc chân, còn nó thì liên tục rên rỉ khóc lóc.”

Tôi không nghe lời chị Vương, cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ cuộc giữa chừng, phụ huynh mặc kệ không lo thì trẻ con lại càng nản chí hơn.

Một đứa trẻ không chịu được khổ không chịu được mệt, làm cái gì cũng không thể kiên trì, sau này lớn lên sẽ ra sao?

Giáo viên dạy múa yêu cầu mỗi ngày tập ở nhà nửa tiếng, động tác phải hoàn thành nghiêm túc, không được đi ngủ cho đến khi làm xong bài tập, tôi ngày nào cũng giám sát con bé luyện tập.

Cứ tưởng rằng San San sẽ kịch liệt phản kháng với kiểu quản lý nghiêm khắc này, nhưng không ngờ con bé lại ngoan ngoãn hơn tôi tưởng, mặc dù thường xuyên rơm rớm nước mắt nhưng vẫn kiên trì hoàn thành các động tác.

Tôi rất hài lòng. Có lẽ chị Vương và các giáo viên đang làm quá vấn đề. San San thực ra rất ngoan, chỉ là phương pháp dạy dỗ chưa đúng, nó hoàn toàn có thể nghiêm túc học mọi thứ một cách.

Tôi quá đã quá ngây thơ.Chỉ vài ngày sau, thực tế đã giáng cho tôi một bạt tai, khiến tôi hoài nghi nhân tính.

Một đứa trẻ chưa đến sáu tuổi lại có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu không phải đích thân trải qua, tôi sẽ không bao giờ dám tin đây là sự thật.

—————–

Tiểu khu nhà tôi khá nhỏ, quan hệ giữa hàng xóm cũng rất hòa thuận.

Hôm đó đi làm về, tôi thấy các dì trong xóm đang trò chuyện cùng nhau ở dưới nhà, tôi mỉm cười chuẩn bị chào họ thì thấy tất cả đều quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy tôi.

Mặc dù dì Hoàng sống ở tầng dưới mỉm cười với tôi, nhưng ánh mắt của bà ấy đầy dò xét và nghi ngờ.

Chuyện gì vậy? Tôi tự hỏi, không biết mình đã động chạm họ lúc nào.

Vài ngày sau, sau khi tôi giúp dì Hoàng bê một quả dưa hấu nặng năm cân về nhà, bà ấy úp mở nói với tôi: “Mẹ Đóa Đóa, có câu này dì không biết có nên nói không.”

Bình thường, những lời không biết có nên nói hay không tốt nhất là đừng nói. Nhưng lúc này tôi lại mong bà ấy mau mau nói ra.

“Mọi người đều biết cháu đối xử rất tốt với San San, cũng biết là trẻ con phải dạy dỗ thì mới nên người. Nhưng mà dạy dỗ thì cũng phải có mức độ thôi, nó mới có năm sáu tuổi, sao cháu lại xuống tay mạnh như thế? Đồn ra ngoài thì thanh danh của cháu biết để vào đâu?”

Tôi hoàn toàn chết lặng. “Sao cháu lại xuống tay mạnh như thế”? Dì Hoàng nghĩ rằng tôi đánh San San sao ?

Những lời tiếp theo của bà ấy càng khiến tôi khiến tôi cảm thấy nặng nề.

Chuyện tôi đánh San San là do con bé chính miệng nói ra. Có một lần các dì trong khu tình cờ gặp San San, nhìn thấy trên tay nó có vết thương bèn hỏi nó có phải bị ngã không.

San San nói không phải là bị ngã, là do mẹ đánh, mẹ rất hay đánh cháu.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容