“Vào Ngày Đại Hôn, Anh Ta Đào Hôn Rồi”? ( Phần 7/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

Ta có hơi lo lắng: “Chàng có nắm chắc không?”

“Khó nói. Nhưng ta biết, Bắc Chu hạn hán nhiều năm, mùa màng thất bát, nếu không tiếp tế kịp thời, chỉ sợ không đủ lương thực, dân tị nạn khắp nơi, tên cẩuhHoàng đế cũng nhìn trúng điểm này, nên mới chậm chạp không mở cửa giao thương.” Giọng chàng ấy trầm thấp: “Nhưng đều là người dân cả, như thế thì chẳng đáng tí nào, huống hồ việc buôn bán ở biên giới được thuận lợi, cũng có lợi cho chúng ta.”

“Chàng nói ta đều hiểu cả.” ta gật đầu: “Không động não, thì đúng là không theo kịp chàng.”

Chàng ấy cười tà mị: “Đó là đương nhiên, nếu không nàng cho rằng, trên đời có mấy người so được với ta?”

Ta nâng mặt: “Vậy thì chàng nói xem, trừ ta ra còn mấy người sánh được với chàng?”

“Mấy hôm không gặp, bản lĩnh mồm mép của quận chúa lại ghê gớm rồi.” Đáy mắt chàng ấy chứa ý cười sâu đậm: “Đến nay thì cũng không thua sự chế giễu của bổn vương.”

“Bước tiếp theo chàng định làm gì?” ta không giỡn với chàng ấy nữa: “Hoàng đế lúc này sẽ càng ngày càng không buông lỏng cảng giác, nàng nên hành động sớm một chút, càng sớm càng tốt.”

“Cơ Châu lũ lụt, dân chạy tứ xứ, quan viên tham lam, ngồi không hưởng lợi, trong triều đang lo vì không có người thích hợp để điều động. Mấy hôm nữa ta sẽ thỉnh chỉ đi trước, đợi sau khi kết thúc sẽ điều quân tiến về.” Chàng ấy sắp xếp lại đống văn kiện trên bàn: “Phụ hoàng đã từng âm thầm để lại cho ta khá nhiều binh mã ở Cơ Châu, nơi đấy gần kinh thành, tiện cho việc hành động.”

Trước khi rời đi, ta chủ động nắm tay chàng ấy: “Nếu chàng lại đi… lần này nhất định phải cẩn thận…”

“Ây da nàng đừng nói nữa, y phục của Chung Huyền nàng mặc đẹp hơn nàng ấy, nhưng mà đẹp thì đẹp, lần sau không cho mặc nữa, xung quanh Vương phủ nhiều tai mắt, đừng để bị người khác nhận ra.”

Ta gõ lên đầu chàng ấy: “Ta đang lo cho chàng đó!”

“Ta cũng đang lo cho nàng, nhớ kĩ, cho dù xảy ra chuyện gì, nhất định phải bảo vệ bản thân.” Dáng vẻ chàng ấy đoan chính: “Nếu không sau này làm sao gả cho ta?”

“Được rồi, ta hứa với chàng.”

Trước khi Lăng Nguyên Sơ rời đi, lại xảy ra chuyện lớn.

Nguyên thuộc hạ của phụ thân, hiện tại đang đảm nhiện chức tuần phủ ở Chiết Giang dâng tấu cho hoàng đế, xin được cưới Thanh Nghị quận chúa. Thánh thượng đã có ý chấp thuận.

Lúc tin tức truyền đi, Lăng Nguyên Sơ lại phá lệ gặp ta lần nữa, lần này là gửi thư đến phủ Quốc Công, mời ta đến một trạm xá hẻo lánh.

Ta và chàng ấy rời khỏi phủ trái giờ nhau, cho nên lúc ta đến chàng ấy đã đợi rất lâu rồi.

“Trong tấu chương nói hắn gặp nàng một lần ở phủ Quốc Công vào nhiều năm trước, kết quả là nhất kiến chung tình, khó mà quên được, lần này cầu hôn với tấm lòng tha thiết vô cùng.” Chàng vừa gặp ta liền xông lên, như thể lòng như lửa đốt: “Sao ta lại không biết chuyện này thế?”

Ta bật cười: “Bây giờ chàng đã thành hôn, quả thực là tuần phủ không cần báo cáo với chàng. Nhưng mà chuyện này, trước nay ta cũng không hề biết.”

“Nàng còn cười được nữa.” Chàng ấy cắn răng: “Ta thấy tên tuần phủ này không thiết sống nữa rồi, vậy mà dám cướp người với ta, chỉ có điều trước mắt không cách nào xử lý hắn…”

“Không sao cả, ta gả là được.”

“Nàng nói gì cơ?” Chàng ấy ngẩn tò te.

Ta hùng hổ nói: “Hoàng đế biết ta rất quan tọng đối với chàng, nếu như vào lúc chàng tấn công kinh thành, ngài giam lỏng ta trong cung để uy hiếp chàng, thì chàng nên làm thế nào? Ta không muốn trở thành điểu yếu của chàng, chỉ khi ta rời khỏi kinh thành, chàng mới có thể gạt bỏ nỗi lo về sau.”

Chàng ấy trầm ngâm một lúc: “Mặc dù là vậy, nhưng chỉ sợ nàng chịu uất ức…”

“Tuần phủ Chiết Giang cũng không dám làm khó ta trước mặt phụ thân của ta, huống hồ ta còn là quận chúa, không ai dám làm gì ta đâu.” Ta cười nhẹ: “Trước nay chàng thông minh vậy mà, sao lần này lại không hiểu thế?”

“Vãn Vãn, ta nói cho nàng biết, cho dù tên tuần phủ đó như thế nào, thì nàng cũng không thể động lòng, nếu không ta…”

“Câu này không phải là ta nói với chàng trước lúc thành thân sao?” Ta híp mắt: “Chàng yên tâm, nếu như có động lòng cũng phải với người xinh đẹp hơn chàng, nếu không ta sẽ không…”

Chưa kịp nói xong, đã bị nụ hôn đột ngột của chàng ấy chặn trên môi, nụ hôn đó kéo dài và mạnh mẽ, cho đến khi kết thúc, vẫn còn lưu lại chút dịu dàng lưu luyến không rời.

“Vãn Vãn, đợi ta.”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容