“Vào Ngày Đại Hôn, Anh Ta Đào Hôn Rồi”? ( Phần 8/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

Năm

Ta và Lăng Nguyên Sơ gần như rời khỏi kinh thành cùng một lúc, chàng ấy đi về hướng Bắc, ta đi về phía Nam, qua mỗi một khác, khoảng cách lại càng thêm xa xôi.

Đợi đến khi lên xe ngựa, tạm biệt kinh thành phồn hoa hưng thịnh, vượt qua những cánh rừng và đường núi xa lạ, ta mới phát hiện, chút thoải mái ta dựng nên trước mặt Lăng Nguyên Sơ đang sụp đổ từng chút một, dường như nó hóa thành những tảng đá vụn, liên tục gõ vào trái tim bất an này.

Thật ra, ta không dũng cảm như thế, có rất nhiều chuyện làm ta sợ.

Ta sợ Lăng Nguyên Sơ rơi vào hiểm cảnh, ta sợ mình vào ở phủ mới sẽ bị ức hiếp, ta còn sợ ta và chàng ấy sẽ không thể gặp lại nhau nữa.

Chỉ là, ta nói với bản thân mình phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn chút nữa, bởi vì chàng ấy chẳng dễ dàng gì, ta hi vọng trả giá cho cuộc tình lận đận này có thể như chàng ấy vậy, nâng đỡ lẫn nhau.

Nếu không thể ngang nhau, thì đành thuận theo thời thế, cố hết sức có thể.

Vào đêm tân hôn, ta mặc hỉ phục ngồi một mình trong căn phòng mới, khăn bị ta nắm chặt trong tay đến nhăn nhúm, vén một góc khăn che đầu, đập vào mắt là tơ lụa đỏ thẩm và ánh nến đang nhảy nhót đến nhức mắt, ép người khác đến mức không thở nỗi.

Cho đến hôm nay, ta mới chân chính hiểu được khi đó chàng ấy thành hôn có cảm giác thế nào.

Bây giờ nghĩ lại, Lăng Nguyên Sơ và ta thật xứng với nhau, người trong lòng ta đã cưới người khác, cô gái mà chàng ấy thích lại gả cho một công tử khác.

Cửa phòng bị đẩy ra, một cơn gió lạnh ập vào, thổi bay tua rua trên khăn che đầu, tôi gấp gáp đến mức nhìn xuống đất, nhìn thấy một đôi ủng cao được may tinh tế.

“Ngươi đừng qua đấy!” Ta rút dao gắm giống trong tay áo ra, đè mạnh lên cổ mình: “Nếu ngươi dám qua đây, ta sẽ đâm ngay lập tức!”

“Quận… Quận chúa đang làm gì vậy?” Hắn tiến lên hai bước rồi lại lập tức lui về sau, hiển nhiên bị dọa sợ rồi.

“Ra ngoài!” Ta nói: “Quận chúa ta lệnh cho người ra ngoài!”

Hắn do dự một lúc, cuối cùng đẩy cửa, lui ra ngoài.

Ta thở phào một hơi, dao găm trong tay mất sức trược xuống đất, vén khăn che đầu lên, trong phòng toàn là đồ đạc và trang sức xa lạ, khiến lòng ta cảm thấy trống rỗng và thêm phần hoảng hốt.

Nguyên Sơ, ta nhớ chàng ấy lắm.

Liên tiếp những ngày sau hắn đều không gặp ta, có lẽ là do mặt mũi phủ Quốc Công, hoặc là do thân phận quận chúa của ta.

Gia đình hắn đối với ta rất tốt, rõ ràng là không biết chuyện xảy ra vào đêm thành thân.

Trong nhà có thị nữ thay nhau hầu hạ, ăn uống không lo, sân vườn bên ngoài rộng lớn, không thua kém gì nhà ở kinh thành, cho đến hôm nay, từ khi đến ở nơi đây ta vẫn chưa phải chịu bất kỳ uất ức nào.

Bên phía Lăng Nguyên Sơ, chắc là không có được điều kiện tốt như vậy rồi, có điều nghe nói chàng ấy đã làm rất tốt những sai xót ở Cơ Châu, hiện nay chắc là đã tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch rồi.

Lúc dùng bữa sáng, tuần phủ đi vào phòng ta: “Quận chúa, ta muốn nói chuyện với nàng.”

Lòng ta có chút căng thẳng, còn cho rằng chuyện hắn muốn nói là bảo ta nhanh chóng thích nghi với thân phận mới, sống với hắn cho đàng hoàng, nhưng không ngờ rằng hắn lại nói:

“Nói về chuyện làm sao nàng lại quen với Tuần Vương điện hạ nhé.”

Ta rất ngạc nhiên: “Ngươi… ngươi muốn biết thật sao?”

Chuyện này đã được Lăng Nguyên Sơ kể một nửa vào lần cuối ở phủ Quốc Công, hôm nay chàng không ở đây, câu chuyện hoàn chỉnh nên để ta kể hết.

“Ngày nhỏ, con gái nhà quyền quý trong kinh thành đều học cầm kỳ thi họa, ta thì không như vậy, ta chỉ muốn học y, phụ thân phụ mẫu chỉ đành kiếm cho ta một vị chấp chưởng y vụ học vấn cao thâm. Ban đầu ta chỉ cảm thấy có hứng thú với thảo dược, sau này mới biết đến chữa bệnh cứu người.

Sư phụ có một nhà thuốc trong thành, năm đó vào lúc bệnh dịch rối loạn, khắp nơi đều thuốc những người có y thuật, tôi bèn đến nhà thuốc để giúp đỡ. Đúng lúc đó Hoàng đế phái Tuần Vương đến các nhà thuốc trong kinh để tuần tra, chàng ấy nói, chỉ một ánh mắt cách một tấm màn che, chàng đã xác định ta là người có tướng mạo bất phàm.

Về sau vào lúc tiệc thọ của Thái hậu, ta theo phụ thân vào cung mừng thọ, lại gặp được chàng ấy trong ngự hoa viên, không biết vì sao, cả hai đều lập tức nhận ra được đối phương, cho dù là vào lần đầu gặp mặt đã cách nhau một tấm màn che.

Ta bắt đầu cảm thấy tình cảm ta dành cho chàng ấy không giống với người khác, nhưng vẫn không biết là tình cảm gì, ta cũng không nói ra được.

Chàng ấy tới nhà thuốc tìm ta vài lần, ta thấy chàng ấy bthiện lương với bách tính, thương hại người bệnh, bỗng dưng cảm thấy chàng ấy là một người xứng đáng để dựa dẫm.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容