[ Zhi Hu ] Khoảnh khắc tuyệt vời nhất của bạn ở trường trung học là gì?
Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/
Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/
Nguồn : https://www.zhihu.com/question/57230324/answer/1575499609
——————————-
[55,000 like]
Tôi có một người bạn. Mỗi một ngày đều có ý nghĩa của nó! Năm đó, tôi là học sinh năm nhất trung học. Trong giờ học, vì đau bụng nên tôi phải đi vệ sinh, đang ngồi xổm trong đó thì bất ngờ tôi nhận ra trên tường có một khe hở nho nhỏ, cao đến đầu gối của tôi. Đây là nhà vệ sinh cũ nên có khe nứt là chuyện hết sức bình thường. Bên cạnh là nhà vệ sinh nam, tôi nhìn vào khe hở đó nhưng vì nó quá nhỏ nên không nhìn thấy gì. Nhưng hình như có một mảnh giấy được cài vào đó. Tôi đột nhiên nảy ra suy nghĩ, lấy ra một tờ giấy có kích thước bằng một tấm danh thiếp và một cây bút, sau đó viết lên đó hai chữ “Xin chào” rồi nhét vào khe hở. Sau khoảng mười giây, tờ giấy lại được nhồi trở lại. Trên đó có một vài chữ nét nghiêng được viết rất đẹp: Xin chào bạn. Hahaha! Không ngờ bên cạnh lại có người, nhìn nét bút đẹp đẽ và sắc sảo như thế này thì hẳn cậu ta là một người rất ưu tú. Quá phấn khích, tôi lại viết tiếp: “Bạn bao nhiêu tuổi?” “Năm nhất.” “Haha, tôi cũng vậy” … Hai chúng tôi huyên thuyên chuyện trò, tán gẫu về sở thích cá nhân và cả về tình hình Trung Đông, nhưng chúng tôi lại không hỏi tên của nhau. Bạn biết đấy, Internet chưa phổ biến vào thời điểm đó. Hai chúng tôi đã bắt đầu giao tiếp tức thì. Cuối cùng, hai chúng tôi hẹn nhau đến đây “tán gẫu” vào giờ này ngày hôm sau. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi cảm thấy bầu trời như biến thành 64 màu sắc, tôi còn cảm thấy êm ái như đang ăn DF trên đôi giày trượt ván. Ngày hôm sau, tôi không hề đi vệ sinh ở nhà mà cố ý nhịn đến trường, đến giờ đã hẹn tôi vội vã chạy đến nhà vệ sinh của trường. Haha, cậu ấy không hề lỡ hẹn. Cảm giác này thật tò mò và tuyệt vời, hơi giống cảm giác trò chuyện với những người xa lạ trên QQ nhiều năm sau đó. Lại có chút giống như bí mật không thể nói ra, tình yêu giữa Châu Kiệt Luân và Quế Luân magie xuyên thời gian và không gian. Chúng tôi không hề giấu giếm bất cứ điều gì mà nói mọi chuyện với nhau, coi đối phương như một cái hốc cây, hay đúng hơn là một người bạn thân, chúng tôi nói về những niềm vui, nỗi buồn của chúng tôi. Chúng tôi cùng nhau than vãn về chủ nhiệm Địa Trung Hải của niên khóa này. Than vãn vì không thể hoàn thành bài tập về nhà mỗi ngày. Than vãn vì bố mẹ luôn khóa trái cửa phòng ngủ. Hoặc nói về cách xem trộm TV mà TV không bị nóng. Nói chuyện về những nơi ẩn chứa những cây nấm tăng mạng trong trò chơi Super Mario. Đoán xem rốt cuộc tiến sĩ Agasa có phải trùm cuối của tổ chức áo đen hay không. … Trong những ngày buồn chán, chúng tôi đã gặp nhau trong nhà vệ sinh không biết bao nhiêu lần để an ủi và đồng hành cùng nhau. Nhiều khi tôi ngồi xổm cho đến khi chân tê cứng mới miễn cưỡng chùi mông về lớp. Tôi cất giữ tất cả những mảnh giấy mà chúng tôi trò chuyện qua lại với nhau, gấp chúng thành những con hạc giấy và nhét toàn bộ vào ngăn bàn cạnh giường ngủ của mình. Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau, nhưng chúng tôi lại là những người xa lạ thân thuộc nhất! Cho đến kỳ nghỉ hè của năm thứ hai trung học. Lúc đó, tôi đang nằm trên giường bệnh làm bài tập thì cậu ấy nhận ra giọng nói của tôi ở giường bệnh bên cạnh. Ô đúng rồi, Mùa hè năm đó, Tôi đã cắt trĩ ở bệnh viện nhân dân, Cậu ấy cũng vậy.
暂无评论内容