ĐÀN ÔNG BIẾT ĐƯỢC MÌNH [BỊ ĐỘI NÓN XANH] LÀ TRẢI NGHIỆM NHƯ THẾ NÀO? ( Phần 1/4 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/31068506/answer/554633506?fbclid

——————————-

ĐÀN ÔNG BIẾT ĐƯỢC MÌNH [BỊ ĐỘI NÓN XANH] LÀ TRẢI NGHIỆM NHƯ THẾ NÀO?

Không giống như mấy người trẻ các bạn, tôi là một người đàn ông đã lớn tuổi, một người đàn ông đã thành gia lập nghiệp. 

Không giống như tất cả các nhân vật trong những câu chuyện đầu đường xó chợ, tôi và vợ tôi đều là thạc sĩ của trường đại học danh tiếng, sống ở thành phố lớn, phát triển, đã kết hôn được 9 năm, sinh đôi được một nam một nữ, có hai chiếc ô tô, ba căn nhà. 

Chúng tôi không phải là những con châu chấu vừa sinh ra, không có sự lãng mạn thê lương, không có lịch sử đầy máu và nước mắt. 

Chúng tôi là bát cháo thơm vào những buổi sáng sớm, là chiếc váy chật và chiếc quần âu đã được là phẳng phiu treo trên mép ngoài cùng của tủ quần áo, là hình bóng chúng tôi ôm hôn nhau trước khi chia tay vào 9h sáng ở cửa tàu điện ngầm. 

Chúng tôi là người hầu thay phiên nhau lau nước mắt, nước mũi cho hai tiểu tổ tông, là người giám hộ không hiểu được sách hướng dẫn sử dụng tã lót, là người được gọi là ba mẹ dù cố gắng hết sức nhưng vẫn không trọc cười được lũ trẻ, vì vậy đã ôm lấy nhau cùng khóc lớn. 

Chúng tôi là mùi khói dầu của món ăn hàng ngày trong gia đình lúc hoàng hôn, là bàn tay trái thành thục kéo cà vạt trước bữa ăn, là bản tin dự báo thời tiết nhất định phải nghe khi rửa bát, là âm thanh vụn vặt của chiếc bút máy đang vẽ trên những bài thi cần gấp trong màn đêm tĩnh lặng. 

Chúng tôi là một chiếc cửa sổ sáng rực bình phàm mà phổ biến, được tạo thành bởi ngọn đèn trong hàng nghìn gia đình dưới bầu trời đen như mực. 

Chuyện xảy ra vào một buổi tối con gái tôi bị bệnh, bị sốt. 

Tôi cho con gái uống thuốc hạ sốt, dỗ lũ nhỏ đi ngủ. Một lúc lâu sau, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của con gái từ phòng bên cạnh truyền đến. 

Tôi gọi vợ tôi, nhưng vợ tôi đang tắm, tôi chỉ có thể vén chăn, xuống giường, vội vàng chạy đến phòng bên cạnh. 

Đợi đến khi tôi chạy qua, con gái đã bình tĩnh lại. Tôi có chút lo lắng, chỉ có thể vội vàng mặc áo khoác lên, trông coi ở bên giường con bé, giống như một kỵ sĩ lớn tuổi, trượng kiếm trông coi ở bên cạnh cô công chúa nhỏ, một tấc cũng không rời, ánh mắt cũng không rời khỏi. 

Con bé thật sự quá đáng yêu, cho dù tôi nhìn con bé nhiều hơn, trong lòng vẫn như bị hòa tan. 

Theo thói quen, cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc pin ở bên cạnh giường, là chiếc điện thoại mà vợ tôi mới đổi. Mật khẩu điện thoại của vợ tôi là sinh nhật của tôi, dựa vào sự tín nhiệm và tình yêu ngày, tôi gần như chưa từng mở điện thoại của cô ấy ra. Lúc tôi dùng ngón cái ấn bốn chữ số mở khóa thành công, trái tim lập tức trở nên ấm áp. 

Chụp một tấm ảnh con gái đang ngủ say nhưng vẫn còn nước mũi, mở wechat ra, tìm được ảnh đại diện của tôi ở phần trên cùng, chuẩn bị gửi bức ảnh qua. 

Tôi nhìn thấy trong danh sách bạn bè trên wechat đột nhiên nhảy ra một tin nhắn chưa đọc. 

Đó là ảnh selfie của một người đàn ông xa lạ. 

Liếc nhìn đồng hồ ở điện thoại, Bắc Kinh 22h21’, tôi nhíu mày, ấn vào điểm đỏ nhỏ. 

Bạn có biết để phá hủy một đoạn tình cảm cần bao nhiêu chữ không?

Chỉ cần 4 chữ. 

Tôi ấn vào ảnh đại diện của người đàn ông xa lạ kia, vào 10h30’ tối của thời gian Bắc Kinh, anh ta gửi cho vợ tôi 4 chữ….

[Chồng em ngủ chưa]

Tôi kéo lên trên cuộc trò chuyện, lần lượt nhìn thấy….

[Em nhớ anh]

[Em cũng cảm thấy hổ thẹn]

[Em có gia đình rồi]

[Đi công tác rồi, ở khách sạn nhé]

….

Tôi mặc chiếc áo bông dày cộm, đột nhiên cảm thấy cơn lạnh giá từ đáy lòng. Giống như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức nước mắt tôi cũng rơi xuống. 

Đúng lúc vợ tôi tắm xong, lúc đi qua phòng thì dừng lại một lúc. 

[Con gái ngủ chưa?] Vợ tôi hỏi. 

[Vừa mới ngủ. Để anh trông chừng, em đi nghỉ ngơi trước đi] Tôi đưa lưng về phía cô ấy, không quay đầu lại. 

Vợ tôi ờ một tiếng, tháo khăn quấn trên đầu xuống, ném vào máy giặt, sau đó cầm chiếc ipad đã sạc đầy pin ở trên bàn đi, trở về phòng ngủ xem phim. 

Tôi không dám quay người lại, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn cô ấy, nắm chặt điện thoại, nắm đến mức tay toàn là mồ hôi. 

Rõ ràng người làm sai không phải là tôi, nhưng tôi còn cảm thấy tội lỗi hơn cả người làm sai. 

Con gái trong lúc ngủ đột nhiên nói mê một tiếng, đưa tay lên gãi lung tung vào xung quanh chỗ bị đau, tôi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đặt điện thoại xuống, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa trán cô bé hết lần này đến lần khác.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容