CÓ GIÂY PHÚT NÀO BẠN CẢM THẤY NGƯỜI BÊN CẠNH RẤT ĐÁNG SỢ KHÔNG ? ( Phần 2/5)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
—————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/434274850/answer/2009520489?

——————————

CÓ GIÂY PHÚT NÀO BẠN CẢM THẤY NGƯỜI BÊN CẠNH RẤT ĐÁNG SỢ KHÔNG ?

“Mã Triều !”

Tiểu khu Chiêu Dương. Là một tiểu khu ở trong phố cổ phía tây thành phố Giang Bắc, đã có lịch sử hơn 30 năm rồi. Lúc trước là một trong những tiểu khu giàu nhất thành phố Giang Bắc, bây giờ lại là tồi tàn nhất. Bởi vì giá thuê rẻ hơn, những người sống ở đây đa số là người tỉnh khác đến.

Sầm uất lộn xộn. Người chết Lưu Thủ Tín là một chủ nhà ở đây, trong tay có 7 căn nhà. Là một người giàu đích thật

Vừa bước vào là có thể nhìn thấy dây cảnh sát giăng ở tiểu khu, vài cảnh sát làm nhiệm vụ đang điều tra. Tôi vốn không nên đến. Nghi phạm là học trò của tôi, vì để tránh hoài nghi, cấp trên không dự định để tôi điều tra.

Nhưng tôi lại không thể ngồi im không lo – tôi biết rõ trình độ phá án của đám nhóc đó. Người nào cũng sợ không phá được án, bây giờ Mã Triều tự thừa nhận bản thân phạm pháp, họ còn không nhanh chóng kết án sao. Cho nên, ngay cả điều tra hiện trường cũng làm rất lơ là, người nào cũng mang dáng vẻ ngáy ngủ không kiên nhẫn.

Người phụ trách là tên nhóc tên Triệu Đông. Cậu ta và tôi cùng cấp bậc, nhưng chúng tôi đã không hợp nhau đã mười mấy năm rồi

Tôi không vừa mắt cậu ta, cậu ta không vừa mắt tôi. Lần này Mã Triều phạm pháp, cậu ta chủ động xin điều tra, chính là vì muốn ra oai với tôi

Quả nhiên, nhìn thấy tôi từ xa, Triệu Đông hớn hở đi qua

“Cao Hằng” cậu ta vẫy tay với tôi “tôi cứ nghĩ sao anh vẫn chưa chịu đến ? xảy ra chuyện lớn như vậy, sao anh có thể khoanh tay làm ngơ chứ”

Tôi cười ngượng một cái “đi ngang qua, anh cũng biết đó, trong cục không cho tôi nhúng tay vào chuyện này”

“ở chỗ tôi giả vờ gì chứ ? trong cục không cho anh nhúng tay thì anh sẽ không làm sao ? qua đây qua đây, vừa đúng lúc tôi có vài manh mối cho anh xem xem. Anh cứ xem như làm tham mưu cho tôi”

Tôi hít sâu một hơi, đi qua đó. Đây chính là cái tôi muốn

Chúng tôi đi thẳng vào hiện trường vụ án.

Hiện trường vụ án là phòng 101 tòa A tiểu khu Chiêu Dương. Đây là nhà của Lưu Thủ Tín, còn Mã Triều sống ở phòng 403

22.9.2015, người chết Lưu Thủ Tín được phát hiện chết trong nhà mình. Nguyên nhân cái chết là ngộp thở, trước lúc chết hắn bị bóp chặt cổ họng, bóp cho đến chết. Sau khi hắn chết không lâu, Mã Triều chủ động ra tự thú, nói do chính mình bóp chết Lưu Thủ Tín. Nguyên nhân cái chết rất đơn giản – chính là những điều cậu ta khai trong phòng thẩm vấn.

Lưu Thủ Tín là một công dân vô lại điển hình

Tuy rằng gia đình rất có tiền – hắn ta có 7 căn nhà ở Chiêu Dương, tất cả đều cho thuê. Nhưng vì quá keo kiệt, rất thích tìm món hời. Theo Mã Triều nói, Lưu Thủ Tín thường xuyên ăn chặn tiền điện nước của cậu ta, chẳng hạn như rõ ràng chỉ tiêu xài hơn 10 tệ tiền nước, Lưu Thủ Tín lại nói với cậu là 50 tệ. Một giá một, 40 tệ dư ra liền vào túi hắn ta. Ngoài việc này ra, Lưu Thủ Tín còn dựa vào việc mình có chìa khóa nhà khách thuê, nhân lúc Mã Triều đi làm lẻn vào nhà cậu ta. Lục đồ cậu ta, ăn cắp tiền cậu ta, vv

Trước một ngày xảy ra vụ án, 21.9, Mã Triều lại xảy ra tranh chấp với Lưu Thủ Tín một lần nữa. Nguyên nhân là do Lưu Thủ Tín lại lẻn vào nhà cậu một lần nữa, ăn cắp ví tiền và thẻ ngân hàng của cậu. Mã Triều tìm Lưu Thủ Tín đối chất, Lưu Thủ Tín đương nhiên không thừa nhận, hai người vì vậy xảy ra tranh chấp.

Mã Triều chính là đánh mất lí trí vào lúc này, sau đó lỡ tay bóp chết hắn ta

Triệu Đông dẫn tôi vào phòng 101

Trong phòng vẫn giữ nguyên hiện trường vụ án – căn phòng khoảng 70m2, một chiếc giường đơn, 1 tủ quần áo, một chiếc tivi “đích dày” kiểu cũ. Nhà bếp trống rỗng, ngay cả một cái chén cũng không có. Là một căn nhà điển hình của con trai độc thân

Tôi nhìn thấy một sào đồ bên cạnh tủ quần áo, phía trên để một tượng phật. Lư hương gần như đầy cả rồi, xem ra Lưu Thủ Tín thường xuyên thắp hương.

Một người mang dáng vẻ dữ tợn không ngờ lại tin phật, nực cười.

“anh Cao, anh nhìn xem, đây là thứ chúng tôi tìm thấy ở hiện trường vụ án” cậu ta chỉ vào một túi đựng vật chứng, bên trong đựng một số dây rất nhỏ, rất mỏng. “đây là dây mà chúng tôi lấy ra từ kẽ móng tay của người chết. Hoàn toàn khớp với quần áo mà Mã Triệu mặc hôm xảy ra vụ án. Đồng thời, chúng tôi cũng lấy được một số vụn da từ trong móng tay người chết, hiện đã đưa đi làm thực nghiệm rồi. Nếu như không có gì thay đổi….”

Trái tim tôi trầm xuống. Lúc vừa rồi tôi thẩm vấn Mã Triệu, tôi quả thật nhìn thấy những đường cào xước trên cánh tay cậu ta

Nếu như không ngoài dự đoán, Mã Triệu chính là hung thủ. Dựa vào lời khai của cậu ta, những chứng cứ này, đã đủ để định tội cậu ta rồi.

“vậy đội trưởng Triệu cứ bận đi nhé. Tôi ở đây xem thêm một lúc”

Triệu Đông nhìn tôi một cái, nói vọng ra với bên ngoài “ thu đội”, người đông như kiến

Tình tiết vụ án rõ ràng, cảnh sát lại lười biếng, lấy lời khai người xung quanh lại không nghiêm ngặt. Bây giờ tan ca rồi, tất cả mọi người đều như đàn ong vỡ tổ leo lên xe cảnh sát

Một mình tôi đứng nguyên tại chỗ, tiếp tục ở nơi hiện trường vụ án đã được dò xét vô số lần tiếp tục tìm kiếm

Kiên trì, nhất định không bỏ cuộc

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容