CÓ GIÂY PHÚT NÀO BẠN CẢM THẤY NGƯỜI BÊN CẠNH RẤT ĐÁNG SỢ KHÔNG ? ( Phần 3/5)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
—————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/434274850/answer/2009520489?

——————————

CÓ GIÂY PHÚT NÀO BẠN CẢM THẤY NGƯỜI BÊN CẠNH RẤT ĐÁNG SỢ KHÔNG ?

02

Trịnh Đình

Cha nuôi đưa cho tôi một bộ quần áo. Váy ren màu trắng, vạt váy to, rất đẹp. Vạt váy như sóng vậy, từng vạt nối liền nhau.

Cha nuôi nói: “Đình Đình, cha nuôi thương con nhất đó. Con mặc cái đầm này đến tìm cha nuôi, cha nuôi mua kẹo cho con ăn”

Tôi không muốn đi. Tôi còn phải làm bài tập, còn có việc nhà, còn có nhiều chuyện chưa làm xong. Nhưng tôi lại không dám không đi. Cha nuôi không vui ba mẹ cũng sẽ không vui. Như vậy thì tôi sẽ chịu rất nhiều cực khổ

Sau đó tôi liền đi

Sau đó cha nuôi làm những chuyện đó với tôi

Tôi không thoải mái, tôi rất khó chịu. Rất nhiều lần muốn khóc, nhưng cha nuôi không cho khóc. Nhà ông ấy cách âm không tốt, tôi khóc thì mọi người sẽ nghe được, sau đó tôi lại bị ăn đòn nữa.

Lúc tôi khi tôi về nhà, ba mẹ đã đánh nhau một trận rồi. Trong nhà rất lộn xộn, bàn bị lật lên, chén đũa bị vứt đầy dưới đất. Mẹ tôi nằm trên sô pha khóc thút thít, nước mắt của bà như thủy triều vậy, liên tục không dứt.

Mỗi lần như vậy tôi đều rất đau lòng cho mẹ, tuy rằng lúc mẹ đánh tôi không nhẹ hơn người khác tí nào

Tôi bước qua, ôm lấy mẹ, nói: “mẹ ơi, đừng khóc nữa. Đình Đình ở đây”

Mẹ quay lại ôm lấy tôi, ghì chặt lấy tôi. Nước mắt của mẹ rơi xuống từ vai tôi, làm ướt chiếc đầm ren màu trắng của tôi

Vết bầm trên cổ, trên người tôi lộ ra

Mẹ nhìn thấy vết bầm, gương mặt bộc lộ ra một chút áy náy trước giờ chưa từng có: “xin lỗi, xin lỗi…”

Tôi dùng sức ôm lấy mẹ: “mẹ ơi, con không trách mẹ”

Sau đó từ trong túi lấy ra tờ 50 tệ, đặt vào tay mẹ: “cha nuôi cho ạ”

Mẹ nhanh chóng cầm lấy tiền, không hề do dự. Lúc nhét tiền vào túi, mẹ còn ngó trước ngó sau như làm chuyện sai trái, sau đó nói: “con đừng nói với cha”

Tôi nói biết rồi ạ

Sau đó đến tối, cha về rồi. Bởi vì hôm nay họ cãi nhau rồi, cho nên buổi tối mẹ không nấu cơm. Tôi và mẹ ăn tạm mì gói, nhưng cha uống say như chết trở về rồi. ông ấy gào lên muốn ăn bánh xếp, còn có cả mì thịt bò. Mẹ không nói gì, tiếp tục lạnh lùng ngồi trên sô pha đan len

Cha đột nhiên quát lớn, phóng qua bóp cổ mẹ, tát mạnh hai cái

Tôi hét lớn chạy qua: “cha ơi, đừng đánh mẹ”

Ông đẩy mạnh tôi ra, thở hổn hển như một con trâu già: “biến mẹ mày đi, ai là cha mày ?”

Tôi ngơ ngác tại chỗ

Ông ấy quả thật không phải cha tôi. Cha ruột tôi họ Đỗ, từ sau khi ba mẹ ly hôn, tôi liền theo họ mẹ. Từ Đỗ Đình biến thành Trịnh Đình, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới thích ứng được. Sau đó, mẹ liền ở cùng với người đàn ông này. Vì để dỗ ông ấy vui, mẹ ép tôi gọi ông ấy là cha. Tôi không nghe lời, bị đánh rất nhiều lần.

Từ đó về sau, từ “cha” này liền biến thành ký ức xác thịt. Nhìn thấy ông ấy liền tự động tuôn ra

Nhưng ông ấy vẫn không vui, động một chút là đánh tôi và mẹ. Có lúc mẹ vì muốn dỗ ông ấy vui, cũng sẽ cùng ông ấy đánh tôi

Nhưng tôi không hận mẹ chút nào. Mẹ là một người phụ nữ đáng thương, chỉ là yêu sai người

Sau đó họ đánh nhau. Lại giống như lúc trước vậy, ông một đấm, tôi lăn lộn trên giường. Mẹ không phải đối thủ của ông ấy, rất nhanh liền bị đè ra giường, thở hổn hển, vì để cầu xin bỏ qua, mẹ móc 50 tệ trong túi ra, huơ qua huơ lại như cờ trắng

Ông ấy vui rồi, nhận lấy tiền, nhét vào túi mình

“con khốn, còn dám giấu tiền sau lưng tôi ?”

Mẹ vội vàng nói không có, nói không dám. Sau đó cúi đầu, giấu đi sự phẫn nộ trong mắt

7h sáng ngày hôm sau, tôi đeo cặp chuẩn bị đến trường

Tôi tên là Trịnh Đình, học lớp 5 ở trường học gần đây. Thật ra vốn dĩ tôi học lớp 6 rồi, chỉ là có một năm tôi bỏ học, bị mẹ đưa đến thành phố này, học trễ 1 năm

Lúc bước ra cửa, bà Trương ở đối diện cũng mở cửa. Bà Trương từ trong nhà đưa ra nửa cánh tay “đến đây”. Vì vậy tôi theo bà vào trong

Bà Trương là hàng xóm đối diện của tôi, là một bà cụ rất lương thiện. Bà ấy rất thích tôi, lần nào cũng để dành nhiều đồ ăn ngon cho tôi. Đôi lúc cha đánh tôi quá ác, bà sẽ bước ra ngăn cản

“chưa ăn sáng đúng không ?”bà Trương bưng ra một chén cháo loãng, đặt trước mặt tôi. “ăn sáng đi rồi đi học”

Tôi liên tục nói cảm ơn, sau đó cầm chén cháo lên uống. Bởi vì uống quá nhanh, nên bị sặc, cho nên bà đưa tay vỗ lưng tôi, bảo tôi uống chậm thôi.

“đứa trẻ đáng thương, con bị bọn họ ức hiếp thành dáng vẻ gì rồi” bà ấy kéo tay áo tôi lên, nhìn những vết bầm mới. Tôi cười, nói không sao

Con người mà, là một loại sinh vật có tính nhẫn nại rất cao. Sức nhẫn nại là nguồn vốn để tồn tại trên thế giới này. Nhiều người nhìn có vẻ như đáng sợ, nhưng thật ra chỉ có những người thật sự trải nghiệm qua như chúng ta mới biết được, quen rồi, cái gì cũng không sợ nữa

Sau khi cảm ơn bà Trương, tôi đi đến trường

Bên ngoài nắng gắt thật

Bầu trời tươi xanh, chim hót hoa nở thắm. Tôi sống trong một thế giới tươi đẹp biết mấy, ở đây ánh mặt trời rực rỡ, ở đây mùa xuân tươi đẹp. Mỗi người đều đang cố gắng vùng vẫy trong vũng bùn đầy ánh sáng mùa xuân này, mong ước sống một ngày mai tươi sáng.

Tôi cũng là một trong số đó.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容