Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 11/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

 Đột nhiên, ta chỉ cảm thấy người mặc áo choàng lụa sa tanh rộng rãi vui đùa với Mễ Giai Nương ở thuyền sơn Tây Hồ chỉ tồn tại trong mộng.

  Khi ta còn đang ngẩn ngơ, thì nhị thiếu gia nhìn ta và nói: “Ngươi xem. Đến đây, nhị thiếu gia nào tốt hơn.

Nhị thiếu gia thanh âm cũng thay đổi, so với trước càng trầm thấp, cũng càng ổn trọng. Có khi ta sẽ có loại ảo giác, mình giống như ở hầu hạ lão gia .

Nghe xong nhị thiếu gia hỏi chuyện, ta không hề nghĩ ngợi, nói: “Hiện tại tốt hơn.

Nhị thiếu gia tựa hồ đang khẩn trương cái gì, khi ta nói xong vai hắn buông lỏng, giơ tay sờ sờ đầu ta.

“Đi nghỉ ngơi đi.”

Ta mơ mơ màng màng mà về phòng ngủ.

Lại qua một thời gian, nhị thiếu gia không thể chạy ra ngoài mỗi ngày.

  Vì mùa mưa đến rồi.

Mới đầu ta cũng không có chú ý tới cái gì, chỉ cảm thấy nhị thiếu gia gần đây luôn thích ở trong phòng đợi. Sau lại có một lần, buổi tối ta đi tiểu, dưới tiếng mưa rơi bùm bùm là nghe thấy nhị thiếu gia có động tĩnh.

Ta lặng lẽ đi đến và đứng bên cửa sổ để lắng nghe, đó là giọng nói của nhị thiếu gia thanh âm. Giọng nói rất đau đớn khiến ta không biết phải làm gì.

Đặt chiếc ô sang một bên, mở một khe nhỏ trên cửa sổ và nhìn vào.

  Trong phòng tối, nhị thiếu gia co lại thành một quả bóng, hai tay che chân, trong miệng cắn chăn đệm, rống lên.

  Bên ngoài mưa thẳng tắp, gió lạnh tràn vào phòng, nhị thiếu gia đột nhiên ngẩng đầu.

  Dưới ánh trăng, vẻ mặt hắn đau đớn tựa như mắc mưa. Thấy ta, hắn cũng không hề lấy lại tinh thần, hai mắt tan rã.

Đầu của ta trống rỗng, quay đầu lao ra ngoài mà không có ô hay áo choàng ngoài, ta chạy đến hiệu thuốc và gõ cửa.

Khi tiểu nhị ra tới như muốn đánh người, nhưng mà thấy bộ dáng của ta, lại run run mà sau này lui một bước. Ta biết thoạt nhìn ta nhìn không khác gì nữ quỷ.

Lão lang trung từ trong mộng tỉnh lại, không mấy vui vẻ, ta quỳ xuống trước mặt ông ta, dập đầu, nói năng lộn xộn, chỉ biết lặp lại mà cầu xin ông ta, cầu xin ông ta cứu nhị thiếu gia nhà chúng ta. Nửa nén hương qua đi, cuối cùng cuối cùng ông ta cũng kê một đơn thuốc và lấy một gói thuốc cho  ta.

Ta sợ thuốc bị ngấm nước liền bao vào trong quần áo, một mạch chạy về tiểu viện.

Sau khi sắc thuốc xong, ta thật cẩn thận mà cho nhị thiếu gia uống. Sau đó, nhị thiếu gia trong mắt ta tựa như đứa trẻ yếu ớt ngã vào trong lòng ta ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, nhị thiếu gia đã tốt lên.

Hắn nhìn ta thật lâu không nói gì.

Tối hôm qua lăn lộn như vậy cho nên xiêm y của ta đều bị ướt hết, tóc dính vào da đầu, đầu gối và trán dính đầy bùn và máu.

  Có lẽ do nhìn thấy ta bị thương, nhị thiếu gia đỏ hoe mắt.

Hắn vẫy vẫy tay thấp giọng nói: “Lại đây.”

Ta bẩn đến mức không dám tới đó, ta nói với nhị thiếu gia để nô tỳ đi thay quần áo trước đã.

Nhị thiếu gia nhìn ta, môi có chút phát run, cuối cùng mím chặt.

Ta càng ngày càng không đoán ra tâm tư của nhị thiếu gia.

Sau đó, nhị thiếu gia hết bệnh, lại bắt đầu linh hoạt. Lúc này, đại thiếu gia cũng đã trở lại.

Đại thiếu gia trở về còn thảm hại hơn so với nhị thiếu gia. Hắn được nguyên sinh nâng lên, tiều tụy mà trở về nhà. Ta bị dọa nhảy dựng lên, nguyên sinh kéo ta đến một bên, nhỏ giọng nói: ““Đại thiếu gia bị kẻ khác lừa, tiền vốn đều mất hết.”

Nói xong, hắn nhìn xung quanh, kỳ quái nói: Sao trong nhà lại có thêm nhiều đồ vật như thế này?”

Ta vô thức thẳng lưng nói: “Nhị thiếu gia mua!” Nguyên sinh chấn động.

Ta đem toàn bộ sự rình mấy tháng nay nói cho nguyên sinh biết. Hai mắt nguyên sinh thiếu chút nữa lệ tuôn không ngừng. Vừa muốn nói gì với ta thì nhị thiếu gia trở về từ bên ngoài, thấy ta cùng nguyên sinh đứng một góc nói chuyện, trong nháy mắt hắn liền tái mặt.

Ta vội vàng vỗ vào tay nguyên sinh, ý tứ là chủ tử tới, không thể nói chuyện.

Nhị thiếu gia thấy vậy mặt càng tái đi.

Vì thế hậu quả nói chuyện sau lưng chủ tử chính là, buổi tối nguyên sinh không có cơm ăn.

Vì sao ta có? Ta cũng không biết.

Nhị thiếu gia biết đại thiếu gia bị lừa, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, hắn gọi đại thiếu gia vào trong phòng, nói chuyện ước chừng một buổi sáng.

Lúc ra ngoài, thái độ nói chuyện của đại thiếu gia với nhị thiếu gia giống như là trước kia nói chuyện với lão gia.

Ta đứng nhìn từ xa, nhị thiếu gia tuy rằng chỉ còn cao bằng một nửa người khác, nhưng mà ta vẫn cảm thấy khi người khác nói chuyện với hắn vẫn phải ngước nhìn.

Lúc sau, đại thiếu gia ở nhà chăm sóc và chạy vạy bên ngoài cho nhị thiếu gia.

Bằng cách này, hắn rời đi trong một hai tháng. Dần dần trong nhà cũng thay đổi và biến hóa.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容