Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 17/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Ta cuối cùng cũng chẳng biết hắn bị làm sao.

Ta ngồi xổm xuống, đỡ bả vai của nhị thiếu rồi ôm hắn lên trên giường

Ta nói với hắn: “Nhị thiếu gia, mọi chuyện đều đã qua rồi, ngươi cũng quên đi.

Nhị thiếu gia cúi đầu, thần sắc rất thống khổ.

Bộ não khỉ ngu ngốc của ta chợt lóe lên, nghĩ đây là cơ hội tốt, vội vàng nói: Nhị thiếu gia, ta không muốn làm nha hoàn thông phòng .

Nhị thiếu gia cúi đầu như cũ, thấp giọng nói: “Vậy có làm phu nhân thông phòng hay không.”

Ta sửng sốt, phu nhân thông phòng là cái gì.

Ta hỏi hắn, nhị thiếu gia, vậy phu nhân thông phòng… Có mấy người.”

Nhị thiếu gia đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ta, hung tợn nói: “Từ trước đến nay Dương phủ có mấy phu nhân!?” Ta suy nghĩ rồi nói: “Chỉ có một phu nhân.”

Ta tự đưa mình vào trạng thái choáng váng

Sau đó ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nhị thiếu gia đang muốn làm gì.

Nhị thiếu gia nhìn thấy đôi mắt khỉ của ta sáng lên, biết rằng ta có thể hiểu được, hắn khịt mũi quay đầu lại.

   Ta nhìn hắn nói: “Nhị thiếu gia, mặt của người đỏ quá.”

Nhị thiếu gia quay lại, cười lạnh một cái.

Ta lập tức liền biết bản thân mình vui quá hóa buồn.

Quả nhiên, tiếp theo nhị thiếu gia nhẹ nhàng đẩy ta ra, ta trực tiếp nằm trên giường như một con khỉ chết. Nhị thiếu gia đè trên người ta.

Ta run run rẩy rẩy hỏi hắn: “Nhị thiếu gia, trên người của ngài có mùi gì thơm vậy?”

Nhị thiếu gia chống thân mình nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Mùi vị nam nhân.

Ta không dám nói thêm nữa.

Ngày đó, ta tự mình nghiệm chứng một chút về thứ kia mà lúc trước bọn nha hoàn thông phòng hay nói đến kia.

Thật đúng là sướng như lên trời.

Nhưng bi thương chính là ta không bao giờ còn là con khỉ hoa cúc nữa.

Ta nhìn nhị thiếu gia an tĩnh ngủ bên cạnh ta, hắn hỏi ta còn nhớ lần đầu tiên ta gặp hắn không, ta nói ta đã quên rồi.

Kỳ thật ta đang nói dối.

Sao ta có thể quên ngày đó được.

Hắn mặc một thân bạch y, ngồi ở giữa đường, đôi tay thon dài bưng ly trà nói với ta “Ngẩng đầu lên.”

Ta nâng đầu, thấy hắn nhíu nhíu mày, sau lại phụt ra một tiếng cười, nói: “Quả thực rất giống con khỉ.” Khi đó, bọn nha hoàn chung quanh đều cười, nhưng ta không có để ý.

Ta vẫn luôn nhìn hắn, nhìn hắn cao cao tại thượng, tựa như nhìn tiên nhân trong lòng.

Từ trước ta vẫn nghĩ người giống như nhị thiếu gia chỉ sợ cả đời ta cũng không sờ vào được một ngón tay.

Sau đó nhị thiếu gia bị thương, ta có thể ở lại chiếu cố hắn, cảm thấy tuy rằng có khổ có mệt một chút, nhưng ít nhất ta đã chạm vào từ trên xuống dưới.

Ai biết nhị thiếu gia lại lợi hại như vậy, tự mình bò ra từ trong địa ngục, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ trở lại chỗ cũ, ai biết hắn lại nắm lấy tay ta.

Sau đó, nhị thiếu gia thường xuyên muốn ta kể cho hắn nghe chuyện trước kia, ta không nói hắn liền không vui, nói xong hắn liền khó chịu. Bắt đầu ta không đành lòng, sau đó ta lại cảm thấy rất vui.

Nhưng mà, ta chỉ dám nói về những gì đã xảy ra khi hắn tức giận, khi hắn không tức giận, ta chưa bao giờ dám nói.

Bởi vì ta sợ nói ra thì có một số việc sẽ không giấu được.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容