Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 15/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Trở lại phủ, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào ta, ta cắm cổ đi vào sân viện của nhị thiếu gia, quản gia đưa đến sân liền chạy biến.

Sân rất lớn, nhưng đến một người đều không thấy đâu.

Lòng ta có chút oán trách quản gia, ngươi tuyển nhiều tiểu nha hoàn như vậy nhưng sao lại không có lấy một nha hoàn hầu hạ.

Ta đến cửa phòng nhị thiếu gia gõ gõ cửa, nói: “Nhị thiếu gia, người có ở trong đó không.”

Bên trong không có động tĩnh gì.

Ta sợ xảy ra chuyện, trực tiếp đẩy cửa ra.

Trong phòng, nhị thiếu gia mặc áo ngủ, nhắm mắt lại nằm ở trên giường. Ta nhìn hắn, ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy chua xót, không phải giả vờ, là bị bệnh thật.

Ta đi qua, nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu gia, người cảm thấy thế nào, nô tỳ đi mời đại phu cho người.

Nhị thiếu gia chậm rãi mở to mắt, nhìn ta, nói giọng khàn khàn: “Ngươi còn quản chết sống của ta sao?

Ta há miệng thở dốc, không nói gì.

Ta không biết nên nói gì.

Nhị thiếu gia vươn một bàn tay ta theo bản năng mà nắm lấy. Bàn tay của nhị thiếu gia tay rất lớn, trên đó có rất nhiều vết chai sần. Ta không biết trước kia tay của lão gia tay có phải cũng nhận hết phong sương giống nhị thiếu gia hay không.

Hắn dùng tay khác che hai mắt của mình, thanh âm khàn khàn,

“Tiểu Hầu Tử đừng đi nữa được không. Ngươi đi rồi, bản thiếu gia chịu không nổi….”

Nếu nói điều gì làm ta khó chịu nhất đời này thì đó chính là câu nói vừa rồi của nhị thiếu gia. Còn đau hơn so với lúc trước hắn đánh ta.

Chương 7

Nhưng mà ta nói với hắn: “Nhị thiếu gia, ta không thể ở lại được.” Nhị thiếu gia vẫn luôn che mắt, nghe xong lời ta nói, hắn không mở miệng, cũng không buông tay.

Ta nói: “Nhị thiếu gia, người nên phân phó quản gia đi, nếu không sợ hắn hầu hạ không được chu toàn.”

Nhị thiếu gia không động đậy.

Ta tự ý gọi quản gia vào, quản gia liền xuôi tay đứng đó.

  Ta nói với ông ấy: “Quản gia, hãy nhớ những gì ta chuẩn bị nói.”

  Quản gia gật đầu nói:“Cô nương muốn nói gì.”

Ta nói: “Chân của nhị thiếu gia đã không còn gì đáng lo ngại, nhưng mà cứ trở trời là bị đau, ngươi trước tiên hãy chuẩn bị khăn nóng đắp cho ngài ấy. Phố cũ trước kia có một hiệu thuốc tên là Hồi Xuân Đường, tuy chỉ là cửa hiệu nhỏ nhưng lang trung bên trong  tay nghề rất tốt, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn chăm sóc sức khỏe cho nhị thiếu gia, có vấn đề gì có thể đi tìm hắn.”

“Ống trúc cắm chân ba tháng phải đổi một lần, thợ mộc lớn nhỏ trong thành đều biết làm, bao chân dùng vải bố không thể dùng tơ lụa. Khi làm xiêm y cho nhị thiếu gia phải phủ thêm một lớp vải. Quần đến ống tay và nách áo phải, kích cỡ ta đã để lại cho phu nhân.”

“Nhị thiếu gia ăn uống không kiêng kị gì cả, nhưng khẩu vị của ngài ấy có chút nặng, lão lang trung từng nói không thể ăn cay, ngươi nói phòng bếp nấu cơm tận lực đừng cho ớt cay là được.”

“Vào buổi tối ngươi phải chú ý một chút, có đôi khi nhị thiếu gia ngủ không yên, thích ngồi ở trong viện uống rượu. Chỉ có điều hắn uống không nhiều lắm, ngươi đừng quấy rầy hắn, lén để ý là được, đừng làm cho ngài ấy bị thương…. Quản gia?”

Ta vừa mới nói vài câu, liền thấy quản gia lão lệ tung hoành, lại quỳ xuống.

“Cô nương  —

Ta không biết vì sao quản gia lại thế này, trước kia khi vẫn còn lão gia ta cũng không phát hiện hắn lại thích khóc như vậy.

Ta quay đầu muốn an ủi  nhị thiếu gia vài câu nhưng nhị thiếu gia vẫn luôn giữ tư thế đó, động cũng không thèm động. Trong nháy mắt ta cảm thấy phảng phất đã quay về mấy năm trước, nhị thiếu gia vừa mới bị thương rồi được đưa về nhà, cái bộ dạng sống không ra sống chết không ra chết.

Ta quơ quơ nhị thiếu gia, nói: “Nhị thiếu gia, người làm sao vậy.”

Nhị thiếu gia không động đậy, bàn tay vẫn che mắt.

Quản gia ở một bên nói: “Từ khi cô nương đi, lão gia đã ba ngày chưa ăn cái gì.”

Ta trừng lớn đôi mắt, nói với nhị thiếu gia: “Sao nhị thiếu gia lại không ăn cái gì.

Quản gia lắc đầu sau đó đứng dậy, nói: “Cô nương, ta già rồi, nhớ không nổi mấy thứ này, cô vẫn tự mình nhớ kỹ đi.” Nói xong hắn liền đi luôn.

Ta sợ ngây người, làm sao mà đến quản gia cũng nói vậy?

“Tiểu Hầu Tử.. Nhị thiếu gia mở mồm, ta vội vàng tập trung chú ý. Ta nói: “Nhị thiếu gia, người muốn ăn cái gì, ta đi gọi người làm cho người.”

Nhị thiếu gia giống như thật sự suy nghĩ nói: “Mì sợi. “Hành! Ngươi làm đi.”

Ta bay nhanh vào phòng bếp làm chén mì, dọc đường đi, tất cả mọi người đều đang nhìn ta, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Ta bị cảm giác nóng bỏng này cảm nhiễm, nghĩ thầm mặc kệ dùng cách gì cũng phải khiến cho nhị thiếu gia ăn hết chén mì này.

Ta lại nghĩ đến lúc trước nhị thiếu gia không chịu ăn cái gì, ta còn dùng bạo lực ép hắn ăn.

Hiện tại không dùng cách đấy được nữa, nhị thiếu gia chỉ cần tùy tiện hất tay cũng khiến ta ngã.

Chỉ có điều lần này nhị thiếu gia đặc biệt phối hợp, ta mang mì qua, hắn kéo hai lần là hết sạch.

Nhìn hắn ăn một cách hăng hái, ta cảm thấy rất thoải mái. Nhị thiếu gia vừa ăn vừa dừng lại, nhìn bát mì, nhỏ giọng nói: “Ngươi có nhớ trước đây chúng ta từng ăn mì cùng nhau không?”

Ta nói ta vẫn nhớ rõ, trước đây mỗi khi hắn về muộn, chúng ta thường ngồi trong bếp ăn mì với nhau vào buổi tối.  Mặc dù bây giờ vẫn ăn mì, nhưng cái bát này đã được làm bằng sứ ngọc.

Nhị thiếu gia nói: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ về chén mì này.

Ta nói: ““Nếu nhị thiếu gia thích ăn thì phân phó quản gia làm là được.” Bỏ đói bản thân làm cái gì.

Nhị thiếu gia cười khổ nói: “Có đôi khi, ta thật không hiểu ngươi khờ thật hay là giả ngu.”

Ta không nói gì.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容