Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 14/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Nhị thiếu gia kéo tay của ta đem nhẫn ban chỉ đặt vào trong lòng bàn tay. Chiếc nhẫn xanh biếc còn mang theo nhiệt khí trên người nhị thiếu gia. Ta cầm trong tay, càng không dám nói tiếp nữa.

Lần này nhị thiếu gia trở về, liền ở lại thường xuyên hơn. Nhị thiếu gia lại mua một đại trạch không khác gì so với Dương phủ trước đây. Phu nhân và các tiểu thư cũng đã được đón về. Trong phủ lập tức trở nên náo nhiệt như xưa.

Trước kia nhị thiếu gia là người không được ưa thích nhất, hiện tại lại là chủ nhân trong phủ, trừ phu nhân, mọi người thấy đều phải tôn xưng một câu lão gia.

Trong phủ vô cùng náo nhiệt, quản gia lại tuyển thêm mấy nha hoàn. Ta vừa thấy liền biết đây là muốn đưa đến thông phòng cho nhị thiếu gia.

Hôm đó ta ngồi ngắm trăng trong sân rất lâu.

  Trong lòng thầm nhẩm tính trong tay bây giờ có bao nhiêu lượng bạc.

  Sau một thời gian dài, cuối cùng ta đã có được một kết quả hài lòng. Hóa ra mấy năm nay ta cũng được coi là một người giàu có.

Không phải, là một phú hầu mới đúng.

Kế tiếp mấy ngày, ta bắt đầu đổi bạc thành ngân phiếu, bán trang sức và xiêm y lúc trước nhị thiếu gia cho ta đi, đổi thành bạc. Chỉ để lại cái nhẫn ngọc ban chỉ xinh đẹp, ta làm như thế nào cũng không nỡ bán, vẫn luôn cất giữ thật kĩ.

Khế ước ta bán mình còn ở chỗ phu nhân, ta liền đi tìm phu nhân, thuyết phục phu nhân cho ta chuộc thân, muốn phu nhân trả tự do cho ta.

Phu nhân nhìn ta nhẹ giọng nói: “Nào còn cái gì gọi là khế ước bán thân, năm đó xảy ra chuyện đã sớm giải trừ.

Ta ngẩn người, sau đó nói: “Nô tỳ đi rồi, phu nhân sau này phải bảo trọng thân thể.”

Phu nhân cũng không nói cái gì, ngồi ở trong đình, cúi đầu lau nước mắt

Phu nhân như vậy làm cho ta đi sao được, ta đi qua đỡ phu nhân, nói: “Phu nhân, người đừng khóc.

Phu nhân khóc nức nở nói: “Kỳ Nhi đáng thương của ta.” 

Nhị thiếu gia làm sao?

Ta nói: “Nhị thiếu gia làm sao vậy.”

Phu nhân lắc đầu, tự nhủ: “Kỳ Nhi đáng thương của ta,Kỳ Nhi đáng thương của ta…”

Ta cũng không biết rốt cuộc vì sao phu nhân lại khóc, ta nói với phu nhân: “Phu nhân, người đừng khóc, nhị thiếu gia nhà chúng ta đã tốt hơn nhiều rồi mà.”

Phu nhân mặc kệ ta, cứ ngồi một bên khóc. Ta xem dỗ không được, thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ta vừa quay người lại liền thấy nhị thiếu gia chống nạng đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào tay nải trong tay ta. Lão quản gia nơm nớp lo sợ mà đứng ở một bên, cả người run run.

Ta đi qua thỉnh an, nói: “Nhị thiếu gia, ta phải đi rồi.”

Nhị thiếu gia cười cười nói với ta: “Được.”

Ta sửng sốt, ngay sau đó có chút không vui. Nói như thế nào ta cũng coi là người cùng chung hoạn nạn nhiều năm, tuy rằng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng ngươi cũng không đến mức lạnh nhạt như này chứ.

Đương nhiên ta không dám biểu hiện ra sự bất mãn, nói với nhị thiếu gia: “Vậy nhị thiếu gia bảo trọng.”

Nói xong, ta đi qua người hắn, đi được rất xa rất xa, trộm xoay đầu nhìn lại, nhị thiếu gia còn đứng ở kia, mà quản gia đã quỳ gối bên cạnh nhị thiếu gia, không biết đang nói cái gì.

Ta cảm thấy, nhị thiếu gia có chút cong.

Sau đó ta lập tức lắc đầu. Sao có thể.

Cổng Mặc nông

Tử phi

Ta mướn một chiếc xe bò, chuẩn bị về quê.

Kết quả ta đi chưa được ba ngày đã bị quản gia chặn đứng. Hắn nhìn thấy ta giống nhìn thấy mẹ ruột, quỳ phác xuống. Tất cả mọi người trong khách điếm đều nhìn về bên này. Hắn nói: “Cô nương, cô nương nhất định phải trở về đi! Cầu xin cô nương trở về đi!”

Ta nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Quản gia nói năng lộn xộn, nói nửa ngày cuối cùng ta tổng kết ra là – —

Nhị thiếu gia bị bệnh.

Ta đi xe bò ra đi, nhưng lại đi xe ngựa trở về. Trên đường ta cùng quản gia nói chuyện với nhau, mới ba ngày, như thế nào mà đã đổ bệnh?”

Quản gia vẻ mặt u sầu “Ai, là ta nhiều chuyện, ta nhiều chuyện

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, ta lại nói: “Rốt cuộc bị bệnh như thế nào.

Quản gia thở dài thật dài, lời nói thấm thía mà nói.

“Cô nương, trong lòng nhị thiếu gia  có nỗi khổ tâm.

Ta không hỏi nữa.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容