Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 13/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Ngươi nói liền nói đi, rống cái gì. Nhị thiếu gia lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Nói.”

Người nọ kích động đến lỗ mũi đều có điểm phóng đại, hắn lớn tiếng nói: “Lúc trước nhị thiếu gia chịu khổ nhưng Vương gia không có đưa than ngày tuyết, Vương Chí ta lại càng bỏ đá xuống giếng. Nhị thiếu gia hiện giờ phát đạt, chưởng quản nửa thương lộ Giang Nam, không chiếu cố Vương gia ta cũng là có ẩn tình bên trong! Nhưng mà –!”

Vương Chí thật sự đã uống nhiều quá, toàn bộ người trên thuyền hoa đều đang nhìn hắn, hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm nhị thiếu gia, nói: “Nhưng mà! Vương Chí ta không hối hận –!” Thậm chí trong giọng điệu của hắn còn có một tia khóc nức nở “Ta không hối hận! Năm đó ngươi uống rượu say rồi gây sự ở Quế Hoa Lâu, cắt tóc của thê tử ta, thê tử ta suốt nửa năm không dám ra cửa, cũng chưa từng lộ ra nụ cười, ngươi, ngươi còn nhớ rõ không –!?”,

Ta lặng im, trộm nhìn thoáng qua nhị thiếu gia, nhị thiếu gia không có biểu tình gì.

Vương Chí cuối cùng hô to một câu: “Cho nên ta không hối hận! Dương Nhất Kỳ, Vương gia chúng ta buôn bán nhỏ không cần ngươi nhìn đến cũng có thể sống –!”

Nhị thiếu gia rốt cuộc mở miệng.

“Vậy vì sao hiện tại ngươi còn phải quỳ gối trước mặt ta.”

Tất cả mọi người đều an tĩnh, Vương Chí cũng an tĩnh. Nếu thật sự không cần để ý đến thì còn quỳ cái gì.

Vương Chí cong lưng khóc lớn, tất cả người trên thuyền đều đang nhìn.

Nhị thiếu gia đẩy ghế, đứng lên mặt đất. Hắn không chống nạng, một tay vị bàn,- – tay còn lại vịn lên trên vai Vương Chí .

“Lên.” Vương chí không động đậy.

Nhị thiếu gia dùng lực, Vương công tử, đứng lên.”

Vương Chí ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhị thiếu gia một cái, rốt cuộc đứng lên

Tới.

Hắn vừa đứng lên nhị thiếu gia liền thành người lùn nhất trên thuyền. Có người muốn lại đây dìu hắn, nhị thiếu gia lắc đầu, tự rót một chén rượu, xoay người, thấp giọng nói với mọi người:

“Các vị, hôm nay mời các vị đến đây, một số đã nhận ra ta, và một số không nhận ra ta. Một số đã có ân, một số đã kết thù. Ta xin kính ly rượu này cho những người có ân với ta.”

Nhị thiếu gia uống xong chén rượu liền ném cái ly, dịch một bước về phía sau, ngẩng đầu nói:

“Cái cúi đầu này, ta xin dành cho những kẻ kết thù với ta.”

Tiếng nói vừa dứt,  không ai phản ứng kịp, nhị thiếu gia đã cúi đầu, gõ trán vào ván gỗ của thuyền, kêu một tiếng.  Hắn chỉ có một nửa đùi, cái cúi đầu này rất khó thực hiện.

Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả ta.

Ai dám nhận cái cúi đầu của nhị thiếu gia, đừng nói đến ta – một nha hoàn, mọi người ở đây đều là những người muốn lấy lòng nhị thiếu gia, càng không dám nhận, vội vàng sôi nổi đứng dậy. Nhưng không ai dự đoán được tình huống như vậy cho nên cũng không ai dám mở miệng.

Nhị thiếu gia đứng dậy, biểu tình như cũ không có gì biến hóa, hắn lại rót một chén rượu, nói với mọi người: “Dương Nhất Kỳ ta buôn bán chỉ dựa vào ba thứ –!”

“Can đảm, trí não, tín nhiệm.” Nhị thiếu gia thanh âm trầm ổn, ánh mắt trong trẻo. “Ta lúc trước phạm quá nhiều sai lầm, ông trời cũng đã trừng phạt ta. Nếu chư vị chịu cho ta cơ hội, tin tưởng ta , vậy thì sau này sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có tiền cùng kiếm, Dương Nhất Kỳ tuyệt sẽ không bạc đãi các vị.”

Nhị thiếu gia chính là nhị thiếu gia, không nói nhiều nhưng chỉ nói mấy câu mà đã có vài người bật khóc.

“Còn cả ngươi.” Nhị thiếu gia nhìn về phía Vương Chí, chỉ về phía ta bằng ngón tay đeo nhẫn ngọc ban chỉ, thấp giọng nói: “Ngươi còn nhớ nàng không?”

Vương Chí nhìn ta gật gật đầu.

Nhị thiếu gia nhàn nhạt nói “Khấu đầu ba cái với nàng, chỉ cần nàng ấy chịu bỏ qua thì chuyện này coi như xong.”

Vương Chí đi đến trước mặt ta, bùm một phát liền quỳ xuống, dập đầu ba cái, ta hoảng loạn mà nhìn nhị thiếu gia, nhị thiếu gia tỏ vẻ đều không có gì. Ta nói: “Không không không, không có việc gì.”

Vương Chí đứng dậy, nhị thiếu gia gật gật đầu với hắn.

Trên đường trở về nhị thiếu gia gọi ta vào bên trong kiệu, nói: ““Ủy khuất ngươi rồi.”

Ta chấn kinh, được vị công tử kia dập đầu tạ tội đã là quá mức, ta nói không ủy khuất. Nhị thiếu gia cười, nói: “Ngồi đây đi.”

Ta dựa qua một ít, không dám ngẩng đầu nhìn nhị thiếu gia, chỉ cúi đầu xuống. Nhị thiếu gia nói: “Ngươi cứ cúi đầu nhìn cái gì thế?” Ta nói lung tung: “Nhìn nhẫn ban chỉ.” Nhị thiếu gia tháo nhẫn ban chỉ hái xuống, đưa cho ta rồi nói: “ Ngươi thích cái này sao? Cho ngươi.”

Ta nào dám nhận, lắc đầu nói “Nô tỳ chỉ nhìn vậy thôi.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容