Bạn có bí mật nào mà không muốn nói cho người yêu biết không?(2/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

[匿名用户] (43738 lượt thích)

Tôi đã từng suýt chết vì bị ngã xuống hố phân… Và tôi không có ý định sẽ kể cho chồng tôi biết đâu, giấu được ngày nào biết ngày ấy vậy.

Trước khi kết hôn, mùa hè năm ấy, chúng tôi đã cãi nhau vì việc bàn bạc mời ai đến buổi hôn lễ, tôi máu dồn lên não, quyết định về nhà mẹ ruột luôn. Thực ra thì cũng sắp đến lúc đi lấy chồng rồi, tôi muốn về thăm bố mẹ ấy mà. Nhà của tôi nằm ở vùng nông thôn hẻo lánh, vùng sâu vùng xa ấy, đi ra khỏi cổng tầm vài chục mét mới có một nhà vệ sinh công cộng bẩn bẩn. Tại sao tôi lại bị ngã xuống hố phân á, cái nhà vệ sinh đó là căn nhà gạch nát tồi tàn rồi, bên trong có một hố phân lớn, hố được đậy lại bằng một cái nắp lớn, trên cái nắp đó có sáu cái lỗ hình chữ nhật, là kiểu ngồi sổm đi vệ sinh ấy, vốn là những cái lỗ đó thì người trưởng thành không ngã xuống được đâu, nhưng mà trong năm cái lỗ đó lại có hai cái lỗ bị mục gỗ, thế là hai cái lỗ bé liền thành một cái lỗ lớn luôn.

Về đêm về tối, trời tối đen kịt, tôi cầm điện thoại bật đèn pin ra chiếu sáng, tìm lấy một cái lỗ hoàn hảo, khi đang định ngồi sổm xuống thì tôi trượt chân một cái, tôi định bước lên mọt bước để giữ thăng bằng nhưng mà lại bước chân vào đúng một cái lỗ khác thế là tôi đã hoàn toàn mất thăng bằng luôn, tôi kêu lên một tiếng và đầu tôi chúc xuống cái lỗ lớn được hợp thành từ hai lỗ nhỏ cạnh đó, theo bản năng của con người, tôi đã đưa hai tay ra trước để chống đỡ, vì thế mà bạn có thể hình dung ra tôi đã ngã xuống theo tư thế của một vận động viên nhảy cầu nước vậy, hầu như nửa thân trên của tôi đều bị mắc kẹt trong hố phân đấy. Cảm giác đó giống như kiểu hồi nhỏ đi đường núi bị trượt chân xuống hố bùn vậy, vấn đề ở đây là tôi ngã và nửa thân trên chúc xuống dưới, chứ không phải nửa thân dưới bị lún trong bùn đâu. Khi đã ngã vào trong đó thì chẳng còn phân biệt được gì nữa đâu, cũng chẳng còn đầu óc để tâm đến chuyện có buồn nôn hay không rồi, lúc đó tôi nín thở để liều mạng vùng vẫy, khó khăn lắm mới quay cái đầu lên được, nhưng mà cả người lại lún sâu hơn nữa rồi. Lúc đó hố phân đã ngập đến cổ tôi, cả người chỉ có đầu với một cái cánh tay là lộ ra bên ngoài hố phân, cho dù tôi có cố gắng vùng vẫy cũng không thể lên được, sau đó tôi nghĩ rằng lần này đúng là cụ ra đi chân lạnh nhắt rồi, miệng tôi vô cùng buồn nôn, đó, hiện trường thê thảm của tôi bốc mùi như vậy đấy.

Bởi vì sự việc này quá mất mặt nên là tôi không dám gọi ai cả, còn định tự mình trèo lên rồi âm thầm đi về nhà tắm rửa cơ, nhưng mà tôi vùng vẫy thế nào thì cũng không rút người lên được, còn cảm thấy lún sâu hơn nữa thì phải, tôi bắt đầu thấy sợ rồi, hay là gọi người nhỉ? Nhưng mà gọi thì cũng không có ai đến cả, dần dần thì tôi không kêu được nữa, bởi vì tôi thấy bị hết hơi ấy. Những người biết bơi đều hiểu một điều rằng khi chỉ có cái đầu lộ lên khỏi mặt nước thì rất khó để thở. Lúc đó quả thực là chỉ cần lún sâu hơn nữa thôi là tôi sẽ chết đấy, tuyệt vọng vô cùng, tôi nghĩ nửa đêm này chắc chẳng có ai đến đâu. Sau đó không biết là vì kiệt sức hay là mùi thối ở đây nữa mà tôi bắt đầu nôn mửa. May mắn là hình như chân tôi chạm đến đáy rồi, hoặc là cũng có thể phân ở dưới đáy khá cứng nên là tôi không bị lún sâu nữa, nói chung là có thể duy trì trạng thái đứng thẳn, để lộ cái đầu ra ngoài. Sau đó kiên trì không được bao lâu, tôi ngất xỉu luôn.

Khi tôi tỉnh lại, có người nắm tay và kéo tôi lên. Là cô của tôi đã phát hiện ra tôi. Cô nói là cô đi vệ sinh, nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ của tôi, tưởng là ma quỷ nào đó, còn định kéo quần lên chạy về nhà cơ, nhưng mà nhìn kỹ hố phân thì thấy có một cái đầu đen đen, còn chưa kịp nhìn kỹ xem là ai thì cô đã chạy về rồi, gọi chú và anh tôi ra để cứu tôi lên, lúc này mới biết đó là tôi. May mắn là hôm đó cô chú đến nhà tôi ăn cơm, uống nhiều nước quá nên là đến đêm là buồn đi vệ sinh. Nếu như cô tôi đi ngủ lúc tám giờ tối như mọi khi thì có lẽ là tôi đã chết trong hố phân rồi.

Cô tôi bấm tay lẩm nhẩm thời gian, tôi ở trong hố phân đó ước chừng phải đến hơn bốn mươi phút liền.

Sự việc mất mặt này vẫn chưa kết thúc ở đó. Cho dù bây giờ tôi đang để tài khoản ở trạng thái nặc danh, nhưng mà để nói ra những điều dưới đây thì tôi vẫn phải lấy hết dũng khí của mình mới nói ra được.

Đi về quê ngoại thì thường có kiểu ăn mặc chỉnh chu để cho nở mày nở mặt ấy, vì thế mà hôm đó tôi đã mặc một chiếc áo sơ mi cổ V và quần ống rộng. Tôi cũng đã tụt quần xuống rồi, chỉ là chưa kịp ngồi xuống thì đã bị ngã ra đấy mất rồi. Thế là khi chú tôi kéo tôi lên, người thì thì lên rồi, nhưng mà quần thì chắc bị ngâm trong phân lâu quá nó nặng, thế là bị tụt lại dưới hố phân rồi. Tôi cũng chẳng buồn nhờ cô chú vớt hộ tôi cái quần lên nữa, bởi vì cho dù cớ vớt được lên, thì nó cũng đã bị như vậy rồi, tôi cũng chẳng dám mặc nữa ấy. Với cả lúc vừa được kéo lên, tôi đứng còn không vững, chỉ có thể đứng dựa vào tường đờ đẫn người ra, đầu óc trống

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容