Những thói quen hàng ngày siêu ngọt ngào của các cặp vợ chồng là gì? (2/2)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Dương tiên sinh lúc đó vẫn là thiếu niên đi dự một buổi diễn thuyết, vì đến muộn nên chỉ có thể ngồi ở đằng sau. Ở cách lão sư khá xa thấy không rõ cũng nghe không được, làm tôi đau đầu, liền khẽ kéo kéo Dương tiên sinh đang nghiêm túc nghe giảng bài: “Em cảm thấy em sắp hít thở không thông.” Anh thực nghiêm túc mà nhìn tôi, lặng lẽ kéo cổ áo len của tôi, lặng lẽ nói:

“Áo len mặc ngược, tan học về nhà nhớ đổi lại.”

Tôi khi cao trung cực kỳ sợ lúc ăn cơm gặp phải Dương tiên sinh. Bởi vì muốn trước mặt anh duy trì hình tượng tiểu tiên nữ, ăn ít như mèo vậy. Nhưng bất hạnh chính là, tôi trốn tránh được hai tháng, khi đang ăn cơm ở một góc nhà ăn liền gặp được Dương tiên sinh. Hai mắt anh sáng lên, ngay sau đó hướng tôi đi tới.

Tôi hoảng hốt, vội vội vàng vàng nhét chiếc bánh bao nhân trứng sữa chỉ còn lại một nửa vào trong miệng rồi bỏ chạy. Kết quả vẫn là bị Dương tiên sinh bắt được. Anh dùng ngón tay chọc chọc má tôi, cười rất không có thiện ý. Tôi trừng mắt nhìn anh, anh che mặt cười không dừng lại được. Ngay tại thời điểm tôi quyết định cả đời này đều không gặp lại anh nữa, anh đột nhiên nhịn cười, run rẩy xoa bóp khuôn mặt tôi: “ Sao em lại có thể khiến người ta yêu thích như vậy chứ?” chắc là thần chí mê muội rồi.

Sau này tôi hỏi anh, tại sao anh lại đuổi theo em? Anh nghiêm túc nghĩ nghĩ nói, lúc ở nhà ăn em ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn anh, sau đó một miếng ăn xong bánh bao rồi chạy trốn, anh thấy em giống như một con thỏ con. Nếu anh không đuổi theo, em liền phải trốn về rừng rậm rồi.

Hôm qua tôi lại hỏi lại anh chuyện đó, anh cong cong mắt nói: “Đương nhiên nhớ rõ a, em như thế nào có thể đáng yêu như vậy.”

Tôi ngã vào trên sô pha: “Chính là lúc ấy thực không giống tiên nữ a.”

Anh cười rộ lên: “Không phải A Định Lệ Na bên mặt nước cũng xinh đẹp những vẫn dính hơi thở nhân gian đấy sao.”

Nhân tiện, kể từ lúc đó, nhà ăn đã không còn bánh bao nhân trứng sữa, nửa cái bánh cuối cùng của tôi cũng không còn nếm ra hương vị gì nữa.

Chán ghét Dương tiên sinh.

Mùa đông, khi cùng Dương tiên sinh ăn xong, chuẩn bị về nhà, liền phát hiện tuyết rơi rất lớn. Nghĩ đến kỹ thuật lái xe của Dương tiên sinh, tôi khẽ rùng mình. Vậy là cả hai cùng nhau đi bộ về. 

Lúc đó, tôi bọc một chiếc áo lông vũ từ đầu đến chân, mà Dương tiên sinh chỉ mặc một chiếc áo khoác. Ở trong màn tuyết, thân ảnh anh cao gầy, đĩnh bạt, trên vai anh còn đọng một tầng tuyết trắng xóa. Tôi kéo ra khoá kéo áo lông vũ, nhảy đến trên lưng anh, dùng áo lông vũ bao lấy cả hai, đầu chúng tôi dựa sát vào nhau. Anh quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: “Mệt sao?” Tôi ôm cổ hắn, lắc đầu: “Muốn mượn chút tuyết trên vai anh.”

Cái này trả lời cũng đã được mấy năm, chắc là thời điểm còn bé, ngâm mình trong hũ mật ong, những thứ viết ra cũng vô cùng ngọt ngào. Nhưng có lẽ bây giờ đã khác. Ví dụ như, tôi đã từng quan tâm xem có sương đọng trên tóc của anh không, mà hiện tại tôi có lẽ đang đoán xem trong đầu lão Dương có đang suy nghĩ cái gì. Không có việc gì lại tặng hoa, chẳng lẽ do lần trước cùng tôi đánh mạt chược thua liền chơi xấu sao? Aizz, thở dài một hơi, năm tháng qua đi đã làm tôi biến thành thiếu phụ tâm địa hiểm ác.

Khoảng mấy ngày trước, có tiếng gõ cửa vang lên, tôi ở phòng ngủ hô to: “Lão dương! Có người gõ cửa!” Hắn mở cửa lấy cơm hộp xong đột nhiên lại gần, nhỏ giọng nói: “Em còn nhớ rõ bọn họ đều gọi anh là gì không…” Tôi sửng sốt, đặt quần áo đã gấp gọn sang một bên, cẩn thận nhớ lại, thì ra không biết từ khi nào, anh đã từ ‘Dương tiên sinh’ biến thành ‘lão Dương nhà chúng tôi’. Tôi ném quần áo sang một bên, hai tay chống nạnh: “Chúc mừng, con dâu nhiều năm đã thành mẹ chồng.”

Cửa hàng hoa ở tầng dưới có một đợt giảm giá, lúc đi ngang qua, tôi đột nhiên muốn mua một bó bách hợp cùng cẩm tú cầu. Dương tiên sinh khi về đến nhà liền nhận được một bó hoa. Anh khẽ sửng sốt, tiếp nhận bó hoa, mang theo chút ngượng ngùng hướng tôi cười, ôn nhu một cách quái lạ. Tôi tiến vào trong nhà, đang cởi áo khoác gió, anh đột nhiên quay đầu lại, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ở tiệm hoa giảm giá?” Tôi ôm mặt hắn hôn một cái: “Lão Dương, ngươi thật hiểu ta.” Thế là hai cái kẻ bủn xỉn liền phá lên cười.

Lại sau đó, tôi liền thành khách quen cửa hàng bán hoa dưới lầu. Hoa tươi liền tìm vài lon nước thuỷ tinh tùy tiện cắm vào, hoa héo liền đi cửa hàng hoa đổi lại. Khi chúng tôi đi cùng nhau, luôn có chút thẹn thùng giống như lần đầu hẹn hò. Tôi dùng ngón tay khẽ cào vào lòng bàn tay anh, sau đó nhếch miệng đối với anh cười. Khi tôi đi một mình, bà chủ sẽ cười chào tôi: “Người kia nhà cô đã mua về rồi!” Cách gọi này làm cho tôi có cảm giác như lão phu thê, nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi lên lầu tìm ‘người kia’ nhà tôi.

So với cửa hàng bán hoa dưới lầu càng tiết kiệm tiền chính là cuối tuần có thể lái xe đi vùng ngoại thành. Ở bên cạnh bãi sông bẻ mấy cây lau trắng như tuyết, cắm vào trong chiếc vại gốm to màu đen. Mùa đông liền hái mận, cất trong chiếc bình sứ cổ trắng. Còn để trồng cây non, lão Dương sẽ trồng rau mùi tàu vào chậu hoa nhỏ (nó nhiều thịt, nhưng khi chết đi chỉ còn lại chậu đất). Sau khi làm xong đồ ăn, anh phải lao ngay vào bếp để vẩy một ít nước cho rau mùi, đem rau mùi coi như thân nhi tử của mình vậy. Có một ngày, anh vừa mở mắt ra liền lẩm bẩm:” Tối hôm qua tưới nước quá nhiều, aizzz, con tôi sắp xong rồi.” Rau mùi đáng chết, còn không đủ để tôi nấu một chén hoành thánh nhỏ. Lão Dương buồn bực suốt mấy ngày liền, không biết là bởi vì rau mùi, vẫn là bởi vì chén hoành thánh thịt tươi không có rau mùi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容