Có câu chuyện nào khiến bạn khóc không? (Kim trâm tiên tử – Phần 1)

1. Hôn sự

Ta biết bản thân mình bất tài nên lúc nào cũng gặp xui xẻo.

Đặc biệt lúc Vương Mẫu cười sao mà ấm áp đến thế, ta đã biết mình xong đời rồi. Nhìn cái thái độ hoà nhã thân thiện kia suýt chút nữa thì ta thổ huyết.

Quả không sai, ngày hôm đó Thiên Đế nói: “Gần đây tân binh của Ma giới yêu cầu thiên giới phải hoà thân. Vì hoà bình của tam giới, kim tinh Thái Bạch đã đề cử với Vương Mẫu một người. Kim Trâm tiên tử tài sắc vẹn toàn lại trầm ổn ngay thẳng, quả thật không còn ai thích hợp hơn được nữa.”

Vương Mẫu cũng nói thế này: “Tính tình Kim Trâm thận trọng lại dịu dàng, nàng là người bản cung yêu thích nhất, bản cung thật sự không nỡ để nàng đi”

Đấy, suýt chút nữa lãng quên một người. Ta và kim tinh Thái Bạch gặp nhau cùng lắm là ba lần chứ có nhiều nhặn gì đâu, thế mà hắn lại nhìn ra tâm hồn bên trong của ta cơ đấy, chẳng lẽ đây chính là nhìn thấu lòng người qua nét mặt trong truyền thuyết đấy ư?

Ma giới là nơi một đi không trở lại, rõ ràng người mà Thiên Đế và Vương Mẫu luyến tiếc là tiên nữ chân chính ăn đào tiên uống rượu ngọt mà lớn lên kia kìa. Ta chỉ là cái bia đỡ đạn mà thôi, vì hoàn cảnh không tốt, ba đời tổ tiên đều là dân thường, đổ chuyện phiền phức lên người ta cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Mấy ngày sau khi ánh bình minh ló rạng chiếu lên bộ hỉ phục, ta cưỡi mây ngũ sắc một mình đi xuống ma đạo.

2. Động phòng

Trong ma giới lại có vô vàn ma cung.

Ta không nghĩ tới phong tục thành thân của ma giới lại không khác gì dưới nhân gian. Dọc đường ta bị người người cười đùa trêu chọc đến là ngượng mặt. Xung quanh ồn ào náo nhiệt, giữa lúc ta còn đang ngẩn ngơ thì hỉ nương đưa cho ta một chiếc hoa cầu rồi bị người dắt về phía trước. Ta biết đầu bên kia hoa cầu chính là tân quân của Ma giới. Người ta truyền tai nhau, rằng ác ma trời sinh có vẻ ngoài mê hoặc lòng người, nhưng bên trong ẩn chứa tâm địa rắn rết xấu xa.

Ánh kim trên khăn voan đỏ loé lên làm ta chói mắt, trong lòng cũng theo đó mà hoảng hốt. Thật ra đây là lần thứ hai ta mặc hỉ phục, hơn nữa chuyện ta thành tiên cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn.

Ta vốn là tiểu thư con nhà giàu, ngày ngày được ăn sung mặc sướng, bản thân cũng chẳng có chí lớn muốn lay động núi sông gì, chỉ cầu yên ổn sống qua một đời là mãn nguyện lắm rồi.

Tiếc rằng vào một ngày đẹp trời nào đó, kim trâm của Vương Mẫu nương nương vô tình rơi xuống trần gian. Chiếc kim trâm này có sức mạnh diệu kì vô biên, là vật lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa đã dùng sắt đá tạo thành, chỉ cần khẽ giơ lên cũng có thể vẽ ra cả một dải ngân hà.

Này nhé, Ngưu Lang Chức Nữ bị cái kim trâm này chia cách đấy.

Thôi, coi như đây là số kiếp của ta vậy.

Thứ thần kì như thế rơi xuống thế gian lại không làm sóng cuộn biển trào mà chỉ lặng yên rơi xuống, không rơi xuống hoa hoa cỏ cỏ mà lại rơi xuống đầu một người vô tội trên đường.

Ngày đó ta bị kim trâm rơi xuống đầu, sau đó…. đi đời nhà ma!

Thương thay cái thân ta, hôm đó thế nào lại đúng vào ngày thành thân, người vẫn còn đang ngồi trên kiệu hoa, mang một tâm hồn thuần khiết hy vọng vào tương lai tươi sáng.

Vậy mà đang yên đang lành vì một cái trâm từ trên trời rơi xuống làm hồn lìa khỏi xác, đến cả một kỉ niệm cũng chưa kịp lưu lại nhà người.

Lúc tiên binh đưa ta đi bái kiến Vương Mẫu nương nương, bà ta vừa vuốt ve cây trâm vừa thở dài: “Ngươi cũng xem như là trong hoạ có phúc, thế mà hút được tiên khí của kim trâm này, đây là vận may của ngươi. Bản cung thấy ngươi và kim trâm này rất có duyên, cho nên quyết định ban cho ngươi cái tên Kim Trâm.”

Ta như bị sét đánh ngang tai, cứ nghĩ đến người già con trẻ ở dưới kia mà lòng đau như cắt, chắc chắn là họ đang đau buồn lắm, thật chẳng biết nên làm thế nào mới phải.

Còn có… còn có vị hôn phu danh bất hư truyền chưa từng gặp mặt của ta nữa. Không biết khoảnh khắc hắn vén mành kiệu lên, phát hiện bên trong không một bóng người cảm xúc lúc ấy sẽ thế nào đây? Dù cho một ngàn năm sau khi hắn đã đầu thai chuyển kiếp không biết bao nhiêu lần thì ta vẫn sẽ nhớ rõ như in cảm giác khi ngồi trong kiệu. Loại cảm giác này có dùng lời văn hoa lệ đến mấy cũng chẳng lột tả được hết nỗi niềm hân hoan vui sướng của ta.

Bước ra từ trong hồi ức, ta trở lại hiện thực nghiệt ngã đắng cay. Ta được hỉ nương đưa vào động phòng, rồi bà ta dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, sau đó lại có người đẩy cửa bước vào.

Người nọ đứng trước mặt ta, chậm rãi kéo chiếc khăn voan đỏ xuống dưới.

Một thân hỉ phục, sắc đỏ tươi tăng thêm phần kì dị huyền bí, mái tóc bạc xoã xuống vai tung bay trong đêm tối. Khuôn mặt người ấy đẹp như tạc ngọc, tóc mai che đi hai hàng mày rậm, quả thực trong tam giới hiếm có kẻ nào có thể sánh ngang với vẻ đẹp của người trước mặt.

Ta và ma quân sóng vai ngồi xuống, hai người hai tâm trạng, không ai đoán được suy nghĩ của người kia. Thế nhưng kể ra thì vẻ tương phản này nhìn thế nào lại thấy vô cùng hài hoà hợp ý.

Trong phòng sáng rực, hơn mười khối dạ minh châu bên giường chiếu lên khuôn mặt Ma quân càng làm tăng lên vẻ tuấn mỹ vô ngần của hắn. Ta không dám hé răng, những tưởng ta và vị Ma quân này cứ ngồi như vậy đến hết đêm thi xem ai im lặng lâu hơn, thế nhưng một lúc sau cuối cùng hắn cũng nhịn không nổi mà mở miệng.

Tầm mắt của hắn vẫn nhìn về phía trước mà không thèm nhìn ta: “Tên của ta là Phục Tu.”

“Bọn họ gọi ngươi là Kim Trâm.”

Một giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuôi làm ướt tóc mai của ta.

Lúc này hắn mới nghiêng đầu sang, đôi mắt sâu hun hút nhìn ta chằm chằm, ngẩng đầu thấy hồng y tóc bạc làm ta sợ mất cả hồn vía.

Hắn thấy vậy chỉ nói một chữ ngắn gọn súc tích: “Tục.” (Note: tục = người phàm trần)

Một chữ này đâm vào lòng ta đau đớn, ta líu lưỡi cố gắng giải thích: “Chuyện này… chuyện này có nguyên nhân sâu xa mà.”

“Ồ…”

Nói đến cái tên này, ta phải dùng máu và nước mắt của chính mình kể lại, nói ra hết những bất hạnh uất ức mà chiếc kim trâm kia ban cho.

Sao Vương Mẫu lại nói kim trâm này có phúc được cơ chứ, phúc chưa thấy đâu mà hoạ đã đổ đầu. Lại còn để ta đi hầu hạ một cái kim trâm, không những thế còn ban cho ta cái tên tầm thường đến không thể tầm thường hơn này. Người ngoài gọi ta một tiếng Kim Trâm tiên tử còn cố ý gọi thêm lần nữa, ta đúng là bị cái thứ này đeo bám đến thân tàn ma dại mất thôi.

Ta tuôn một tràng từ đầu chí cuối chuyện mình tự dưng được thăng tiên, hy vọng vị phu quân của ta chú ý vào cái chết đầy bi kịch mà quên đi cái tên nghe cái đã thấy phàm tục này.

Chẳng biết có phải do không khí hài hoà thoải mái của đêm động phòng hoa chúc làm ta nhớ đến hôn lễ năm xưa hay không, sau đó ta chợt nhận ra những chuyện không liên quan đến tiên giới mới làm ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Hai tay ta đặt trên đầu gối, chầm chậm nói: “Ta… ta vốn là người Dương Châu, trong nhà có mẹ có cha, còn có ba người ca ca. Ta họ Tang, tên là Biệt Chi…”

Một ngàn năm… Suốt một ngàn năm qua chưa một ai hỏi danh tính của ta một lần. Khi ta thốt ra hai chữ này, trong lòng bất giác run rẩy từng nhịp.

“Cái tên này được lấy từ một bài thơ.”

“Ta biết.” Ma quân nãy giờ không nói lời nào bỗng dưng mở miệng:

“Trăng sáng xin đừng làm chim sợ
Gió mát canh khuya rộn tiếng ve”

(Nguyên văn: Minh nguyệt biệt chi kinh thước, thanh phong bán dạ minh thiền)

Nói gì thì nói ta cũng chỉ là người phàm tục, học hành không đến nơi đến chốn, hiểu không nổi Phật pháp lý cương. Thế nhưng dù năm rộng tháng dài đến mấy, ta sẽ mãi mãi không quên chuyện ngày xưa cũ.

Giữa lúc đang mê man thì tay bị hắn nắm lấy, ta liền kinh ngạc không biết nên phản ứng thế nào. Hắn mở bàn tay ta đang nắm chặt rồi nắm lấy, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh nhạt như cũ, nhưng dường như đã dịu dàng hơn thật nhiều: “Tay ngươi… không trắng.”

Ta im bặt, trong lòng tràn ngập sầu đau, hứng kể chuyện cũng vì vậy mà mất tăm mất dạng.

Mũ phượng khăn quàng ta mặc hôm nay đều là của tiên nữ do chính người trên thiên giới tỉ mẩn dệt ra, chẳng qua là da hơi đen thịt hơi thô, lại còn ngồi bên cạnh người có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, có khác nào đũa mốc mà chòi mâm son đâu.

Tay hắn phủ trọn tay ta, âm thanh mơ hồ như tự nói với chính mình: “Tay… thật nhỏ.”

Ta không rõ sự dịu dàng này của Ma quân có phải là cố tình hay không, hay do hắn nhìn thấu được nội tâm ta đang bứt rứt không yên. Một vị Ma quân kiệm lời ít nói, trong lòng ta tự nhủ, người có tác phong như vậy thật sự rất khó nắm bắt. Cũng may vẫn có thể xác định rằng hắn không có ác ý, cũng không khinh thường địa vị thấp hèn của ta. Chỉ là ta không biết hắn đối xử với ta dịu dàng như thế rốt cuộc là vì cái gì?

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容