[WEIBO] MỘT CÂU CHUYỆN KỂ VỀ SỰ BỎ LỠ (PHẦN CUỐI)

[weibo] Một câu chuyện kể về sự bỏ lỡ… (phần cuối)

Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 | Vui lòng không repost khi chưa nhận được sự cho phép của mình!

_________________________

Lên lớp 12, bởi vì bình thường luôn càn rỡ, thành tích của tôi càng ngày càng tệ, xuống dốc không phanh. Lớp 12 lại hay kiểm tra, đương nhiên tôi thi cực kì kém. Một lần sau khi tan học, cô ấy lên lớp tôi tặng cho tôi một tờ ghi chú, bên trong viết một câu thế này:” Để mình làm một chiếc lò xo, mình sẽ cậu bạn bứt phá.”

Qua hai tuần gì đó, tôi thật sự bật từ vị trí hơn 120 đến vào top 50. Tôi gửi lại một tờ ghi chú cho cô ấy: “Lâu lắm không học Vật Lí, rất nhiều công thức đã sớm quên rồi. Chỉ nhớ mỗi công thức a = F/m.”

Lâu sau, cô ấy chuyển đến địa phương khác thi cao khảo, trước khi đi, cô ấy gửi cho tôi một lá thư. Bên trong viết:

”Nói nhỏ cho cậu biết nhé. Bây giờ nhớ lại, hồi đó tình cảm của mình dành cho cậu có lẽ đã vượt mức tình bạn thông thường. Sau đó trong lòng mình rất mâu thuẫn. Muốn bình tĩnh lại một chút, muốn một mình nghĩ thật kĩ lại…. Mình vẫn nhớ năm lớp 10, có một ngày nọ cậu vô cùng bá đạo ôm lấy mình từ phía sau. Mình e là mình đã bắt đầu rung động từ lúc đó. Nhưng mà lúc đó mình tưởng cậu đối với xx cũng như thế, cho nên mình không ngừng thuyết phục bản thân, ừm, chỉ là bạn bè thôi. Cho nên có lẽ cậu cũng hiểu vì sao lúc đó mình muốn cùng cậu để ảnh đôi, muốn dùng ảnh cậu làm avatar rồi ha… Cấp ba dài như thế, mình cũng không xem cậu chơi bóng một lần. Chúng mình sau này gặp lại ở Bắc Kinh, mình nhất định sẽ đến xem cậu chơi bóng.”

Hiện tại Bắc Kinh 7 độ, bên ngoài có chút lạnh, Sự thật là tôi không hề sợ lạnh, thứ tôi sợ là tuyết rơi lúc -18 độ tại phương Bắc này, tôi chưa từng mặc thử quần giữ ấm. Nói thật thì, cô ấy cũng không đến Bắc Kinh. Cô ấy đến Nam Kinh. Nam Kinh, Bắc Kinh. Tôi luôn cảm thấy vận mệnh có chút buồn cười. Tốt nghiệp mấy năm, cô ấy cũng chưa từng đến xem tôi chơi bóng một lần. Mà tôi lại mỗi năm, vào các thời điểm không cố định, đem lòng nhớ nhung cô ấy, nhớ nhung khoảng thời gian ngày xưa ấy.

Tôi đương nhiên hiểu, cái khoảnh khắc giật mình nhảy ra khỏi ghế của tôi ấy, thực tế là do bị nói trúng tim đen rồi. Mặc dù “thích” không phải cái kiểu tôi tiện mồm giải thích cho cô ấy, nhưng là kiểu tình cảm mà tôi của thời cấp ba ấy, và cả tôi của hiện tại dành cho cô ấy. Cho nên tôi mới luôn nghĩ, lúc cô ấy hỏi câu ấy, đối với một người có lòng tự tôn cao như cô ấy, rốt cuộc đã hạ mình nhiều thế nào. Nếu như tôi hồi ấy có nhiều dũng khí hơn, liệu rằng bây giờ có ít tiếc nuối hơn không? Cho nên bây giờ, tôi đem công thức đó xăm lên cánh tay mình. Thật ra, tiếc nuối vốn là:” Sớm đã biết, vốn có thể, từng cho rằng, nghĩ về ban đầu” ư? Thế nhưng, tôi biết rằng chúng tôi sau này cũng không thể ở bên cạnh nhau. Chúng tôi đều là những người có lòng tự tôn cao, đều yêu cầu bản thân quá cao. Mỗi một người đều có cách nghĩ riêng, cũng rất khó để phù hợp với người khác. Chủ yếu nhất vẫn là do nội tâm quá sâu, cả tôi và cô ấy đều có cùng một kiểu lạnh nhạt.

Cho nên, cho dù hiện tại mình say rồi, dù cho mình rất rất nhớ cậu, dù cho mình vẫn rất thích cậu, mình sẽ không giống như thời cấp ba bồng bột năm đó nữa. Mình sẽ không nói với cậu những chuyện này, sẽ không chủ động tìm cậu nói chuyện. Những chuyện không có kết quả, có muốn như thế nào, đều không cần lãng phí sức lực nữa. Những chuyện chúng mình hứa sẽ cùng nhau làm, một chuyện thôi cũng không thể thực hiện. Nhưng mà, cậu bảo, làm sao có thể trùng hợp như thế nhỉ? Lúc nào cũng vậy, cậu luôn là người khiến mình trở nên tốt đẹp hơn.

Tôi viết cũng đã lâu, có thể là do uống nhiều rồi, sẽ có vài chữ đánh sai. Có lẽ câu chuyện cũng nhàm chán thật đấy, nhưng đây lại là một vài hồi ức quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi lần nhớ đến, đều để lại mấy trăm lần dư chấn.

Còn có một chuyện nữa, tôi cũng là con gái.

END.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容