CÓ BÀI VĂN NGƯỢC NÀO NGẮN KHÔNG, KIỂU RẤT LÀ NGƯỢC? (phần 1/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

CÓ BÀI VĂN NGƯỢC NÀO NGẮN KHÔNG, KIỂU RẤT LÀ NGƯỢC? (phần 1/6)

Ngày đó, cổng hoàng cung bị phá vỡ, chiến tranh nổ ra. Chàng ấy đưa ta thoát ra từ chỗ chết, từ đó trên thế gian thiếu đi một công chúa và có thêm một thôn nữ.

Khi gặp lại chàng ấy lần nữa, ta nằm bên cạnh cha chàng ấy. Nói về vai lứa, chàng ấy nên gọi ta là mẫu phi.

Ta cười nhẹ với chàng ấy, gặp nhau nhưng không quen biết nhau.

“Hồng Dược” của Hạ Khâm Khâm, nữ chính là Khương Trường Khang, nam chính tạm thời chưa biết

1. Truyện ngược nhất trên thế gian này đều không bằng chỉ lưu lại mà không like T.T

Nửa tháng trước, hai người chúng ta lang thang không nơi nương tựa, đứng đối diện nhau bái kiến ​​trời đất, làm lễ thành hôn và sống ở một góc trong thôn.

Đã một năm kể từ khi thiên hạ đổi chủ, ngày nay trên thế gian không còn công chúa Trường Khang gì nữa. Nếu có, thì đó chỉ là một thôn nữ ở một ngôi làng trên vùng núi hẻo lánh, tên A Khang.

Ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, ta nằm trong vòng tay chàng ấy, một chút cũng không cảm thấy gió thảm mưa sầu.

“Phu quân, nếu thiếp có thai, thì sau này đứa trẻ có thể cũng sẽ không nhìn thấy không?”

Trong bóng tối, ta vuốt ve khuôn mặt chàng ấy, ngón tay lướt qua sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng ấm áp của chàng ấy, vẻ thất vọng và nỗi sợ hãi trong giọng điệu của ta không thể che giấu được.

Không sai, ta là một người mù. Từ khi lọt lòng mẹ, ta đã là một đứa mù không nhìn thấy gì.

Phu quân của ta là một người vô cùng ấm áp. Tân hôn yến nhĩ là dịp tốt đẹp và hòa hợp, chàng ấy hôn ta một cách nhẹ nhàng, như thể quý ta như báu vật.

Chàng ấy nắm lấy tay ta, áp vào má chàng ấy và cười bảo ta đừng sợ. Ngay cả khi đứa con của hai ta có bị mù bẩm sinh giống như ta, thì chàng ấy cũng sẽ bảo vệ hai mẹ con ta suốt cả đời.

Ta tin rằng chàng ấy có khả năng làm được điều đó.

Hôm đó, ánh hoàng hôn lặn xuống, cổng hoàng cung bị phá vỡ, chiến tranh nổ ra.

Cha mẹ và người thân của ta đều bị tàn sát và giết chết trong cung.

Nhũ nương chăm sóc cho ta từ khi ta còn bé đã giấu ta trong một chiếc hộp gỗ lớn, trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng gầm rú, la hét thảm thiết và tiếng khóc không dứt.

Sau đó, mọi thứ trở nên im lặng, chiếc hộp gỗ được mở ra, chàng ấy tìm thấy ta.

Ta nghĩ rằng ta cũng sẽ chết, chết một cách bi thảm giống như phụ hoàng, mẫu hậu và các huynh đệ tỷ muội của ta vậy.

Nhưng chàng ấy đã đưa ta ra khỏi cõi chết.

Chàng ấy nói cho ta biết, tên chàng ấy là Thập Nhất, là một tử sĩ.

Tử sĩ, không có tên, từ khi sinh ra cho đến khi chết, đi kèm với họ chỉ là một con số, một con số hiệu.

Ta là công chúa, lớn lên ở trong một nơi phồn hoa và sang trọng. Sự tồn tại của một tử sĩ, đối với ta mà nói, giống như là một truyền thuyết xa vời vậy. Trong ký ức của ta, ta đã từng nghe nói đến họ, nhưng không ngờ rằng lần đầu gặp mặt với họ, lại là cảnh sau khi nước mất nhà tan.

*

Không có sự che chở của những bức tường hoàng cung, ta mới biết được để có được từng bữa cơm bữa cháo thì không hề dễ dàng. Ngày trước sống trong cảnh ăn sung mặc sướng, tựa như mây khói của kiếp trước vậy.

Công chúa là một người phàm, phải ăn cơm thì mới sống được. Thân phận của hai ta khá đặc biệt, có thể nói đều là những phần tử xấu còn sót lại của triều đại trước.

Cho dù Thập Nhất có võ công nhưng chàng ấy cũng không thể hiện nhiều. Có thể kiếm được nhiều tiền trong võ quán, nhưng chàng ấy cũng không thể đi tới một nơi phức tạp, chướng mắt như vậy. Ngày nào chàng ấy cũng lên đường từ sớm, ra nơi bến sông để vận chuyển hàng, đến lúc về thì trời đã khuya, có khi hàng hóa nhiều quá, chàng ấy đành phải ngủ lại qua đêm ở bến.

Trong những ngày có sóng hoặc không có thuyền, chàng ấy còn giúp tiêu cục áp tiêu, một khi đi là phải mấy ngày liền, để một mình ta chờ đợi chàng ấy ở nhà. Chàng ấy không yên tâm khi để ta ở nhà một mình, nên đã đưa cho Trương bà bà nhà bên cạnh một số bạc vụn và nhờ bà ấy chăm sóc cho ta.

“Phu quân, nếu như không có thiếp, chàng đã không cần phải vất vả như vậy.”

Thập Nhất về rồi, chàng ấy ngồi vào bàn ăn mì khiến cả căn phòng đều tràn đầy sinh khí. Ta ngồi bên cạnh chàng ấy với tấm lưng gầy thẳng tắp và đôi mắt vô hồn.

Tiếng ăn mì ngừng lại, trong im lặng, ta có thể cảm nhận được ánh mắt chàng ấy đang nhìn ta.

“Công chúa đừng nói như vậy. Ta thân phận thấp hèn, có thế lấy được công chúa, đã là phúc ba đời của ta rồi. Sau này… sau này ta nhất định sẽ cho nàng một cuộc sống tốt, sẽ không để nàng sống trong cảnh khó khăn như bây giờ nữa, nàng tạm thời nhẫn nhịn một chút.”

Thập Nhất nắm lấy tay ta và vuốt ve những vết phồng rộp do bị bỏng khi nấu mì trên mu bàn tay ta.

“Nàng đừng làm những việc vặt này nữa, nguy hiểm quá, và đó cũng không phải là việc nàng nên làm.”

“Nhưng thiếp rất vui. Thiếp phải xin rất lâu thì Trương bà bà mới dạy thiếp đó.” Ta cười và nói với chàng ấy: “Chàng thấy có ngon không?”

“Bất kể món nào nàng làm cũng đều ngon cả, ta đều rất thích.”

“Vậy thì tốt, sau này thiếp sẽ học làm thêm nhiều việc khác nữa. Phu quân, chàng không cần phải tốn tiền nhờ người khác chăm sóc thiếp nữa, thiếp có thể tự lo cho mình được, còn làm được việc nhà nữa.”

“Trường Khang, nàng là công chúa, cơm áo gạo tiền không phải là chuyện nàng nên bận tâm.”

“Thiếp chỉ là không muốn chàng phải mệt mỏi như vậy. Hơn nữa, thiếp sớm đã không còn là công chúa nữa, đất nước bị diệt vong mất rồi.”

“Ta là phu quân của nàng, chăm sóc cho nàng là việc nên làm. Trường Khang, nàng mãi mãi là công chúa trong lòng ta.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容