Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 12/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Không chạy nữa… tôi không dám nữa đâu… xin anh đừng đánh tôi nữa!”

Chị dâu qùy dưới đất hệt như một con chó đang xin tha tội vậy, bị hành hạ nguyên một buổi chiều, khiến chị ấy không dám có ý đồ chi nữa rồi, nếu như không tiếp tục sống không chút tôn nghiêm, thì chỉ có thể đi chết, chị ấy chỉ còn hai con đường này mà thôi.

Từ đó trở đi, cổ chị ấy bị dây xích xích lại, cứ xích như thế tận tám năm trời!

23.

Sau này chị dâu không còn có ý định chạy trốn nữa, sau khi sảy thai ba tháng thì chị dâu lại mang thai. Lần này bác gái lại càng cẩn thận hơn, ra sức chăm sóc chị dâu mười tháng trời, kết quả khi chị dâu sinh ra lại sinh một đứa con gái, bác gái vô cùng thất vọng, vậy là bác ấy liền đánh mắng chị dâu hệt như lần sảy thai trước.

Còn chị dâu thì như được sống lại, chị ấy đã đặt tên cho con gái là Mã Liên, hy vọng nó có thể như hoa sen, không dính vào bùn nhơ, chị ấy đổ dồn hết tâm trí lên trên người đứa con gái, dù có chết chị ấy cũng muốn cho con gái đi học, để trốn khỏi cái thôn không còn tính người này.

Bác gái cứ muốn bán Liên Liên đi, chị dâu liều mạng ngăn cản lại, lại có thêm tôi đứng ra khuyên nhủ, bác gái mới từ bỏ ý định đó. Từ ngày hôm đó, chị dâu coi chừng con gái rất kỹ, sợ bác gái nhân lúc chị ấy không chú ý thì sẽ cướp con gái đi mất.

Tuy rằng Liên Liên không nhận được sự yêu thương từ bà nội và cha của mình, như lại được người chú như tôi chăm sóc, tính ra thì cũng không ấm ức gì lắm. Mãi đến năm nó sáu tuổi, tôi đề nghị cho nó được đi học, bác gái không đồng ý, muốn để cho nó tiếp tục sống với bác ấy như thế, chị dâu chỉ đành dành thời gian rảnh để dạy nó đọc chữ, tôi cũng mua cho nó mấy quyển sách vở.

Liên Liên hoạt bát, dễ thương, nó nói với tôi: “Cảm ơn chú nha!”

Tôi yêu thương nó bế nó lên, tôi nói với nó phải cố gắng học hành, sau này tôi sẽ mua thêm sách cho nó nữa

24.

Nhìn thấy nó coi trọng chuyện này, gật gật đầu, chị dâu cảm thấy được an ủi, chị ấy nở nụ cười, nói thật đó, tôi rất ngưỡng mộ chị dâu, trong hoàn cảnh như này mà chị ấy vẫn có thể dạy dỗ con gái trở nên thông minh hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, đứa con trai cách một vách tường của Ngưu Bưu lớn hơn Liên Liên một tuổi, nó nổi tiếng là nghịch ngợm, vì thế nó đã ăn đòn rất nhiều.

Bác gái thì ngày càng thấy Liên Liên chướng mắt, bác ấy cảm thấy chị dâu tôi cứ mãi không có thai là bởi do Liên Liên xui xẻo, bà ấy nói muốn bồng cháu trai, nhưng cái bụng của chị dâu, sáu năm nay rồi, không thấy động tĩnh gì, anh họ cũng từng đi tìm bác sĩ, sau khi bác sĩ thì nói với mọi người là chị dâu không có vấn đề gì, vậy thì rõ ràng là anh họ có vấn đề rồi, nhưng chẳng qua là anh họ sĩ diện, không muốn thừa nhận mà thôi.

Năm đó tôi tốt nghiệp đại học xong thì ở lại trong thành phố để làm việc, cứ cách một khoảng thời gian thì tôi sẽ lại gửi một số đồ dùng hằng ngày về cho Liên Liên và chị dâu, nhờ có sự trói buộc của con gái, nên chị dâu cũng không còn ý định chạy trốn nữa, cứ chấp nhận sống trong thôn Tích Thiện mãi, con thiên nga trắng xinh đẹp nhất giờ đã bị đánh đến nổi chìm nghỉm vào trong vũng bùn dơ bẩn nhất rồi.

Hai năm sau trôi qua, tôi có quen với một cô gái, cô ấy tên là Đồ Tú Nghiên, cô ấy không phải là kiểu người xinh đẹp lắm nhưng lại dịu dàng ấm áp, lương thiện vô cùng.

Lúc nghỉ lễ Đoan Ngọ, tôi có đến nhà để gặp gỡ ba mẹ cô ây, hai người họ nói chuyện rất hiền hòa, lại không có nhiều yêu cầu, chỉ cần Tú Nghiên thấy thích là được, gia đình của bọn họ thật sự rất tốt, tôi lại nhớ về chị dâu của tôi, chị ấy cũng là người thành phố, nếu như lúc đầu chị ấy không bị bắt cóc, thì có lẽ chị ấy cũng sẽ hạnh phúc như Tú Nghiên.

Sau này, Tú Nghiên nói với tôi là muốn về quê tôi xem thử, tôi vô cùng vui mừng, đây là lễ chuẩn bị vạm hỏi rồi.

Trên đường trở về nhà, tôi nói cho Tú Nghiên biết phong tục ở quê tôi, nơi đó rất là lạc hậu, nên lúc cô ấy về lại thành phố thì đừng nói mấy chuyện khiến cô ấy kinh ngạc kì quái gì.

25.

Tôi không nói cô ấy nghe về chuyện của chị dâu, chủ yếu là bởi vì tính tình của cô ấy quá cương quyết, thường hay tức giận ghim thù, không chịu nổi chuyện có cái gai trong mắt, vì để cho cô ấy không cảm nhận ra, tôi đã cố tình ra hiệu với anh họ, bảo anh họ đừng trói chị dâu nữa, mong anh hãy nghĩ cho việc đã nhiều năm như thế trôi qua, mà chị dâu cũng vâng lời rồi, cuối cùng thì anh họ tôi cũng đồng ý.

Con đường về thôn thì cũng vẫn như thế, cùng lắm thì chỉ đi xe ba bánh mà thôi, xe lửa không chạy qua nơi này, một là do đường hẹp, hai là do đường quá gập ghềnh, đường sắt của xe lửa cũng biến mất rồi, chúng tôi thuê hai chiếc xe máy trong thành phố, chật vật một hồi thì cũng về đến thôn trước khi trời tối.

Dọc đường thì có gặp rất nhiều hàng xóm, họ thấy toio dẫn bạn gái về thí cứ vỗ tay không thôi, Tú Nghiên khẽ nói với tôi, người trong thôn xem ra rất nhiệt tình ha, không có khoa trương như những gì tôi nói, tôi mỉm cười, không giải thích gì thêm với cô ấy, nếu như cô ấy thấy cảnh người trong thôn đi bắt mấy cô gái chạy trốn trở về, thì cô ấy sẽ không nói thế.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容