Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 11/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Lúc tôi đi ra đường thì thấy vợ của Ngưu Bưu ôm con ngồi ngoài cửa, chị ta cũng biết chuyện chị dâu tôi chạy trốn rồi, lúc nhìn thấy tôi thì chị ta hỏi: “Chị dâu em chạy trốn rồi, em không giận hay sao?”

“Giận có tác dụng gì sao ạ?”

Chị ta cười cười rồi đặt con lên vai, ngưỡng mộ nói: “Cô ấy có phúc hơn chúng ta!”

Nói xong, đứa con liền òa khóc, chị ta liền vỗ vỗ vai đứa con, sau đó thì vén áo lên, như thể không quan tâm việc tôi đang đứng bên cạnh.

20.

“Nếu như chị dâu em thật sự chạy được đến huyện thành, nhưng lại không có chứng minh nhân dân, cũng không có tiền, cách duy nhất chỉ có thể cầu cứu người khác thôi, đúng không?”

Chị ta vừa cho con bú, vừa nói, tôi cảm thấy hôm nay chị ta có chút khác thường, không giống với chị ta thường ngày.

“Chị có ý gì vậy?”

“Không có ý gì đâu, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng, lỡ như có người xấu cùng một duộc với những người trong thôn thì sao?

Câu nói này như sét đánh ngang tai, làm cho tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi lại lắc đầu, nơi đó đâu phải vùng núi hẻo lánh, sao lại xảy ra mấy chuyện như thế được.

“Vậy thì cứ xem như chị ấy xui đi, số mệnh cả rồi!”

Trong lòng tôi có chút bấn loạn, nói chuyện ngày một cứng rắn hơn, suy nghĩ này đã bị tôi ra sức phủ nhận, nhưng nó cứ lởn vởn trong đầu tôi hệt như một cơn ác mộng, mãi không tỉnh lại được vậy.

“Đúng rồi, tất cả thứ này đều là số mệnh, nếu không đi chết, thì chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi, giống như chị vậy…”

Chị ta thở dài, ôm đứa con rồi đi cà nhắc vào trong nhà, tôi nghĩ đi nghĩ lại những lời nói của chị ta, chấp nhận số phận, giống như chị ta… Không lẽ chị ta biết gì sao? Chứ không sao lại nói thế chứ?

21.

Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên, cứ đứng ngoài thôn đợi tin tức của đám người anh rể, tôi thầm ước những lời nói của vợ Ngưu Bưu không phải là sự thật, tôi cứ đợi cho đến giờ ăn trưa, đám người của anh họ đã quay về rồi, nhưng chuyện tiếp theo khiến tôi như rơi xuống vực thẳm.

Giống như khung cảnh lần trước, chị dâu lại bị trói đưa về, nhưng lần này chị ấy không la không hét, cả người chị ấy như mất hết hồn vía, lúc chị ấy đi ngang tôi, tôi cảm thấy chị ấy như đã chết rồi vậy.

“Cường à, lần này bắt được rồi, đừng sơ suất bỏ nó ra nữa, đừng có thấy nó đẹp rồi không nỡ nhốt nó lại, nếu như không phải hôm nay tình cờ gặp phải người quen trực ban, nếu như đổi người trực ban thì nó đã trốn thoát rồi, ngày mai theo tao lên thành phố, cảm ơn người ta.”

Lời nói của trưởng thôn đã giải thích sự thắc mắc trong lòng tôi, thật sự giống như những gì vợ của Ngưu Bưu nói, người quen mà trưởng thôn nói có lẽ là người xấu đó, xem ra có quan hệ rất thân thiết với trưởng thôn, lại dám giúp ông ta làm ra những chuyện thất đức này.

Anh họ gật gật đầu, sau đó anh ấy tiễn những thôn dân đã giúp đỡ về, lúc này, bác gái không nhịn được nữa, bác ấy bóp cổ chị dâu tát bóp bóp vào mặt chị ấy, nhưng chị ấy cũng không né, cứ chịu đòn như thế.

“Bác gái à, cẩn thận đứa con trong bụng đó!”

Tôi liền lên tiếng ngăn chặn nói, bác gái cũng dừng tay lại, bảo anh họ mau đi gọi bác sĩ đến đây, sau đó thì tôi và bác gái dìu chị dâu lên giường,

Bác sĩ đến rồi, kiểm tra một hồi thì phát hiện đứa con đã mất rồi.

Mắt bác gái tối sầm lại, bác ấy ngất xỉu, lúc đó chúng tôi liền hoang mang, làm đủ chuyện, cũng may rất nhanh sau đó bác gái đã tỉnh lại, bác ấy không nói gì ra tay tát vào mặt chị dâu, sau đó, bác gái ngồi xuống đất khóc lóc, tiếc thương cho đứa cháu chưa ra đời của mình.

22.

Tôi lại càng lo lắng cho ngày tháng sau này của chị dâu, vừa mang tội chạy trốn, vừa làm mất con nữa, nhớ lại dáng vẻ thảm thương của vợ Vương Ma Tử, tôi sợ rồi chị dâu cũng sẽ bị hành hạ thành ra như thế.

Lúc này, anh họ tiễn bác sĩ về, sau đó anh ấy nắm lấy cánh tay của chị dâu rồi quăng chị ấy lên giường, ấy cầm roi ra sức quất tới tấp lên người chị dâu, cuối cùng chị dâu đau quá cũng phải kêu thành tiếng, chị ấy giãy giụa rồi chui xuống gầm giường, nhưng lại bị lôi ra, rồi lại bị dây xích trói lại, rồi lại ăn một trận đòn roi.

“”Đánh chết nó đi! Nó đã hại chết cháu nội mẹ rồi! Bắt nó đền mạng đi!”

Bác gái đứng ở một bên để khóc than, thiếu điều muốn đem chị dâu đi chôn sống vậy, lúc này bọn họ đang vô cùng tức giận, tôi có lên khuyên thì cũng vô ích mà thôi, nhìn thấy chị dâu bị đánh đến chết đi sống lại, quần áo xộc xệch, tứ chi chằng chịt những vết thương đầy máu, tôi liền chạy ra khỏi nhà, đối với tôi mà nói, những tiếng kêu thảm thiết đó của chị dâu chính là một sự dày vò.

Tôi hận bản thân mình không thể cứu chị ấy, lại trách anh họ ra tay nặng quá, những lời nói của bác gái sau lại khiến người ta đau lòng đến thế.

Mãi đến khi trời tối, tôi mới chuồn về, chị dâu nằm co ro dưới đất, trên người toàn là vết thương, như đã biến thành một người toàn thân đầy máu vậy, anh họ tôi đứng một bên ho một cái, chị ấy cũng run cầm cập.

“Còn chạy nữa hay không?”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容