Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 10/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Giọng nói chị có chút gấp gáp, muốn tôi nhanh chóng dẫn chị đi trong đêm nay.

“Chuyện này không dễ ăn đâu chị, khoan hãy nói đến bác gái và anh họ, người trong thôn này biết em dẫn chị bỏ trốn, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, em cũng không thể vì giúp đỡ chị mà hãm hại bản thân mình chứ hả!”

Có lẽ chị ấy đã hiểu ra cái lợi cái hại bên trong việc này rồi, sau khi nghe tôi nói rõ lý do, chị ấy đảm bảo bản thân sẽ không nói xằng bậy đâu, chỉ muốn trốn khỏi nơi này thôi.

“Sao chị thoát khỏi đây được? Đi xe lửa đường dài phải có chứng minh nhân dân, với lại chị không có tiền thì không đi đâu được hết, chỉ còn cách là chị phải nói ra chuyện này thôi.”

Mấu chốt là không có tiền, cho dù chị ấy có thể chạy đến huyện thành thì đã sao chứ? Chị ấy đi làm để kiếm tiền lộ phí hay sao? Ai dám bảo đảm khi chị ấy ở huyện thành thì sẽ không bị anh họ tôi bắt gặp, tôi nói cho chị nghe những vấn đề này, chị ấy liền im lặng không nói gì, nhưng chị ấy căn bản không suy nghĩ về mấy vấn đề này.

“Tiền… chị không có tiền…”

Chị ấy cứ như bị sét đánh ngang tai, cả người sững sờ, miệng cứ lẩm bẩm mãi.

Tôi thở dài một hơi, rồi lại khuyên chị ấy quay về nghĩ cho kĩ, hình như chị ấy lại nghĩ ra được gì đó, kích động nói: “Không nhất thiết, không cần em phải tự mình dẫn chị rời đi đâu!”

“Chị có ý gì vậy?”

“Em vẽ cho chị một bản đồ đường đi là được! Chị có bản đồ rồi thì có thể tự mình chạy xuống huyện thành,  tới lúc đó cầu xin người ta giúp đỡ, mà người khác cũng không biết em lén lút giúp chị đâu!”

17.

Chị ấy càng nói thì mắt càng sáng lên, biện pháp này là cách giải quyết vấn đề vô cùng hoàn mỹ, tôi cũng hiểu ra, chị ấy có chân mà, có thể bay nhảy được, lúc trước không trốn được là do chị ấy không biết đường mà thôi, thứ chị ấy cần chỉ là một tấm bản đồ.

Con đường vào huyện đi ban ngày đã rất khó đi rồi, đừng nói là đi ban đêm, đây cũng là lý do tại sao ban đêm anh họ không xích chị lại nữa, anh ấy cho rằng có mỗi mình chị thì không chạy thoát được, nhưng người phụ nữ hôm qua là một lời cảnh tỉnh, nhất định phải lén lút ghi nhớ đường đi lại, đó là lý do mà sao chị ta xém chút đã có thể chạy thoát rồi.

“Tiểu Quân, em giúp chị một lần đi, xin em đó!”

Chị ấy thấy tôi không từ chối liền tháo giày leo lên giường, tối hôm nay chị ấy mặc bộ đồ mới được gửi đến, áo sơ mi và quần short, đôi chân dài của chị đã trở nên thô ráp hơn chút so với lúc đầu, màu da cũng đen hơn chút, nhưng chị ấy vẫn xinh đẹp như thế.

Lần đầu tiên tôi thấy chị ấy như thế, trong lòng tôi dày vò vô cùng, một bên là người nuôi dưỡng tôi, một bên là lòng lương thiện của tôi, tuy rằng lý trí nói cho tôi biết, giúp đỡ chị ấy chính là phản bội lại thôn làng này, nhưng những lời nói của chị ấy lại khiến tôi không cách nào từ chối được.

Người như thế này, không thể sống cả đời trên ngọn núi đầy tội ác này được, chị ấy như một con thiên nga trắng, phải hoạt bát và kiêu ngạo, chứ không nên vùng vẫy trong đám bùn lầy này được.

Ánh mắt mê hồn của chị nhìn sang tôi, nhưng tôi không thể nhìn thấu chị qua đôi mắt ấy, ánh mắt ấy tràn đầy hy vọng nhưng cũng không có chút tức giận nào, khiến người ta cảm thấy tương tâm, tôi hiểu được khát vọng tự do và tâm trạng được ăn cả ngã về không của chị ấy…

18.

Vào một đêm tối tĩnh lặng, tôi dẫn chị trước đầu thôn, tôi có thể dễ dàng cảm nhận thấy sự kích động của chị ấy.

“Tiểu Quân,thật sự rất cảm ơn em nhé, gặp được em là may mắn lớn trong đời của chị, chị sẽ nhớ em lắm đó!”

Trước khi tạm biệt nhau, chị ấy ôm tôi, tôi cũng không biết làm thế là sai hay là đúng, thật không dám nghĩ ngày mai sau khi tỉnh dậy, bác gái với anh họ sẽ nghĩ gì nữa.

“Thời gian gấp rút rồi, nhân lúc em vẫn chưa thay đổi ý thì chị mau đi đi nha.”

“Đợi khi em lên đại học, chúng ta có duyên gặp lại nhé!”

Nói xong, chị ấy đi vào đường núi, ngày mai chính là trung thu, trăng rất sáng, vậy thì cũng không sợ không nhìn rõ đường, khi bóng người chị ấy khuất xa không còn thấy nữa, tôi mới quay người về nhà.

Cứ như thế, tôi đã giấu giếm tất cả mọi người, lén lút thả chị dâu ba tháng của tôi đi đi mất, nhưng tôi cũng thầm ước chị ấy có thể rời khỏi bình an.

19.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lại bị tiếng gọi của bác gái làm cho thức giấc, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của bác ấy, tôi lại thấy áy náy, nhưng mà những chuyện tôi đã học nói cho tôi biết rằng làm người phải có lòng tốt, việc tôi thả chị dâu là chuyện đúng đắn, còn về việc có lỗi với anh họ, thì sau này tôi sẽ cố gắng học tập cho thật giỏi để bù đắp cho anh ấy vậy.

“Cháu nội của tôi! Đã bị người đàn bà ác độc đó dẫn đi mất rồi!

Bác gái ngồi khóc lóc trong vườn, hai bà lão  xóm chạy qua an ủi bác ấy, đám người của anh họ đã đuổi theo rồi, có lẽ rất nhanh sau sẽ bắt lại được mà.

Tôi cũng đứng một bên khuyên nhủ, chị dâu đi cũng được sáu bảy tiếng đồng hồ rồi, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, thì bây giờ cũng đi được mấy chục dặm rồi, đám người anh họ có đuổi theo cũng uổng công vô ích mà thôi.

Bởi vì chị dâu mất tích rồi, nên bác gái cũng không có tâm trạng làm việc, cũng không nấu đồ ăn sáng, tôi hỏi bác gái có muốn ăn chút cháo không, bác ấy vẫy tay rồi lấy tay lau nước mắt, miệng thì cứ mắng mỏ không ngừng, nghe thấy bác gái chửi chị dâu nên chết đi, tôi thở dài đi ra khỏi nhà.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容