CẦU NGÀY BÌNH AN – P5

Vào lúc mặt trời vừa ló dạng, chàng ấy đã đưa ta ra khỏi cánh rừng, đi nhanh về phía hoàng cung.
Ta bị thương và không thể ăn gì, chính vì thế quả thực chẳng còn sức để đi nhanh. Chàng cũng kiên trì đi chầm chậm theo ta.
Tay chàng rất ấm, thậm chí có cả những vết chai dày. Ta ở một khoảng cách rất gần chàng, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận cả nhiệt độ và hơi thở nam tính mạnh mẽ của chàng ấy. Điều đó làm ta thấy đỏ mặt.
Trên đường về cung, ta cuối cùng cũng gặp phải quân triều đình đến cứu viện. Trước hàng người quỳ dưới chân ta, sắc mặt chàng chuyển từ ngạc nhiên đến phức tạp.
Ta muốn giải thích với chàng đôi lời, nhưng chàng đã quỳ dưới chân ta, giọng khẽ run: “ Công chúa, bản tướng thất lễ rồi.”
Ta nhắm mắt, khua tay nói “ Mau đứng lên đi.”
Sau đó, ta theo Dương tướng quân về lều trại, lúc lên ngựa, ta cũng kịp thốt ra câu: “ Xin lỗi ngươi.”
Chàng cũng nhìn ta, chúng ta cứ thế mà nhìn nhau và trong một khoảnh khắc, bất giác bọn ta đều nở nụ cười.
Trở lại lều Phụ hoàng, nhóm nô tì bên ngoài nhìn ta hành lễ. Gặp phải ánh mắt lo lắng của ông, hoàng hậu cũng ở bên lau nước mắt, còn Trường Lạc thì vẻ mặt như muốn khóc đến nơi, ta đột nhiên chẳng biết làm thế nào.
Vừa quỳ xuống gọi Phụ hoàng, ông đã nhanh chóng đỡ ta lên, nói: “ Chỉ cần con trở về bình an là được. Mau mau nói cho ta biết bọn người đó là ai, ta sẽ xử lý bọn chúng.”
Trường Lạc cũng chạy đến ôm chầm lấy ta, khóc: “ Tỉ tỉ, nếu không phải tỉ cứu muội, chắc chắn tỉ đã không bị thương. Nếu tỉ lỡ có mệnh hệ gì, chắc muội chết mất.”
Hoàng hậu cũng tới gần, vuốt qua những sợi tóc mai kèm mồ hôi lấm tấm trên trán của ta, an ủi: “ Con đừng mải ôm tỉ tỉ nữa, để tỉ ấy còn tắm sạch rồi nghỉ ngơi, ta sẽ truyền thái y đến chăm sóc.”
Sau khi lui về lều trại của mình, ta ngâm mình trong bồn nước tắm, nhìn những vết sẹo xanh tím nổi bật trên làn da trắng ngần, dì Quyên không khỏi xót xa mà bật khóc.
Kể từ khi mẫu thân ta qua đời, dì ấy vẫn luôn bên cạnh, tìm mọi cách chăm sóc ta thật tốt.
Ta an ủi dì ấy, nói : “ Dì à, con không sao mà. Dì nhìn xem, những vết sẹo đủ màu này thật đẹp biết bao.”
Dì Quyên vừa khóc lại cười, đáp: “ Công chúa đừng như vậy, cứ như vậy thật khiến nương thấy hổ thẹn với mẫu thân của người. Dì chỉ mong công chúa ngày ngày bình an, sau này gả cho một đấng lang quân tốt, mãi mãi an toàn tận hưởng cuộc sống mà thôi.”
Khi dì nói, đôi mắt dì mờ đi trong nước mắt và giọng nói cũng đầy bất lực.
Nhưng ta không còn nghe rõ nữa, trong đầu ta bây giờ ngập tràn hình bóng, nụ cười của chàng trai vừa mới gặp kia. Nhớ cả cách anh nói chuyện, độ ấm và hơi thở nam tính của chàng trai kia.
Sau khi hồi cung, phụ hoàng ra lệnh cho ta không được đi lung tung cho đến khi vết thương lành hẳn.
Thời gian cứ thế trôi đi, thu rồi sang đông, trời cũng dần se lạnh. Một sáng thức dậy, ta nhìn thấy lớp tuyết mỏng đầu tiên đang đọng lại trên thân cây ngoài sân.
Ta đứng dưới mái hiên, vươn tay đón những bông tuyết đầu mùa, lạnh như băng. Bông tuyết lấp lánh, trong suốt ta ra trong chốc lát. Liệu, khi nào ta có thể gặp lại chàng?!
“ Công chúa” Một cung nữ nhỏ cất lên làm đứt mạch những suy tư của ta.
“ Hoàng thượng đang mời các hoàng tử, tưởng quân đến trường đua ngựa để tham gia trò khúc côn cầu trên băng. Em hy vọng công chúa cũng nên đến đó cho khuây khỏa.”
Bầu trời hôm ấy tuyết bay phấp phới, khiến mũi ta đỏ bừng lên vì lạnh.
Vừa đến trường đua, ta đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc mà thường gặp phải trong mơ giữa dòng người đông đúc.
Chàng mặc áo choàng xanh xám, rộng với tóc búi gọn gàng đang cúi đầu hành lễ.
Sau khi hành lễ, chàng vừa ngẩn đầu đã bắt gặp ngay ánh mắt của ta. Ánh mắt chàng nhìn ta vẫn trìu mến như vậy, dường như ngay lúc đó, ta thấy thế giới của mình rực rỡ như đêm pháo hoa giao thừa.
Phụ hoàng cũng rất coi trọng anh ấy, ông nhờ anh ấy dạy ta và Trường Lạc cưỡi ngựa. Anh ấy đi thẳng đến bên tỉ muội ta, đỡ chúng ta lên ngựa, sau đó quay người nhảy lên ngựa của mình.
Ba người bọn ta vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện trên đường đến trường đua. Hình như Trường Lạc cũng rất thích chàng, dọc đường em ấy cười nói không ngớt, liên tục hỏi chàng nhiều câu khác nhau nhưng dường như chàng chỉ trả lời qua loa lịch sự.
Ta ở kế bên, vậy mà chẳng xen vào một chữ. Ta đã học được cách luôn nhường nhịn muội muội của mình, lùi về sau mặc dù ta là tỉ tỉ.
Nhưng có vẻ, anh ấy lại luôn quay đầu nhìn ta, bọn ta không nói một lời, chỉ nhìn nhau như thế.
Đến trường đua, chàng cẩn thận dạy bọn ta cách đua và khống chế ngựa. Trường Lạc rất vui, luôn gọi chàng thản nhiên: “ Dung ca ca”
Chàng có vẻ sửng sốt một chút, sau đó ngẩn đầu nhìn lướt qua ta, đáp lại muội ấy: “ Công chúa đừng gọi ta như vậy, ta vô cùng kinh hãi. Công chúa nên gọi cả tên của thần.”
Cái nhìn của chàng khiến ta có cảm giác bọn ta đang lừa dối Trường Lạc, ngầm trong một mối quan hệ mù mịt nào đó. Ta thấy mình như tội đồ, ngoài cảm giác buồn đó ra, ta còn thấy mình có chút may mắn bởi trong mắt chàng, ta và muội muội có chút gì đó khác nhau.
Vì nhiều suy nghĩ trong đầu khiến ta quay cuồng, ta tìm cớ bỏ về trước.
Thực sự chẳng biết ta đã mắc phải cái gì nữa, Trường Lạc thường hay vui vẻ với mọi người như vậy, nhưng không hiểu tại sao lần này ta lại thấy buồn và quan tâm rất nhiều đến cách hành xử của em ấy.
Có lẽ, chàng trai kia đã dần đi vào trái tim ta một cách tình cờ.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容