CÓ KHOẢNH KHẮC NÀO KHIẾN BẠN CẢM THẤY ANH/ CÔ ẤY THẬT SỰ RẤT ĐÁNG THƯƠNG?!

Có lẽ người tôi nhớ đến khi nói về điều này chính là vợ tôi. Có đôi lúc, tôi luôn cảm thấy cô ấy cần được che chở nhiều hơn, không nỡ để cô ấy chịu nhiều tổn thương hơn nữa trong cuộc sống.

Hôm ấy, tôi và vợ cãi nhau rất dữ dội.
Cô ấy tức giận bỏ chạy ra ngoài ngay trong đêm, còn tôi nằm trên giường trùm đầu cả nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó, tôi không chịu được nữa bèn đứng dậy đi tìm cô ấy.
Vừa mở cửa ra thì đã thấy cô ấy ngồi xổm bên ngoài.
Đó là ngày mùa đông, và vợ tôi chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ.
Ngay lúc đó, tôi thấy hận bản thân mình vô cùng.

Vợ tôi là con nuôi. Từ khi sinh ra đã chẳng biết cha mẹ cô ấy là ai, còn cha dượng là một người nông thôn thật thà nhưng đôi khi lại rất thô lỗ.
Sau này, cô ấy lớn lên cùng ông bà nhưng chưa đầy một năm thì cả hai cụ đều qua đời.
Cô ấy nói rằng cô ấy chẳng còn nơi nào để đi, chẳng còn ai có thể cùng trò chuyện.
Khi vợ tôi nói điều này, giọng cô ấy bình tĩnh đến không ngờ.

Tới nay, chúng tôi đã kết hôn được 8 năm nhưng cô ấy chưa từng quay về căn nhà mình một lần. Điều này là bởi cha dượng của cô ấy rất kì lạ, cô ấy thậm chí không thể giữ được không gian riêng trong căn phòng của mình.
Tôi không muốn nói thêm về gia đình vợ tôi bởi nó thực sự nực cười và máu chó.

Nhưng đôi khi, tôi thấy mình có thể hiểu được những suy nghĩ của cô ấy. Cô ấy luôn không có cảm giác an toàn trong suốt thời gian lớn lên. Từ nhỏ, đã luôn bị gán nhiều suy nghĩ ác ý như: “ m.à.y chỉ là con nuôi; m.à.y nên cảm thấy biết ơn vì bọn t.a.o đã nuôi nấng m.à.y; m.ày nên thấy đủ chứ đừng có đòi hỏi thêm.”
Thực sự là cm.n luôn

Tôi và vợ mình là bạn cùng lớp, là kiểu người ngồi bàn trước kẻ ngồi đằng sau. Nếu tính ngược về thời gian thì có lẽ chúng tôi đã quen biết nhau được 15 năm rồi.

Từ lúc yêu nhau cho đến khi bắt đầu hôn nhân, chúng tôi đã trải qua rất nhiều chông gai, suy sụp bởi hầu như tất cả mọi người đều không xem trọng tình cảm của bọn tôi.
Điều này là bởi không phải mình cô ấy, mà tôi cũng là một đứa trẻ không có cha mẹ, được nuôi nấng bởi ông bà và tính cách của tôi trước đây cũng rất khép kín, hoài nghi mọi người và hay cáu kỉnh.
Nhưng vợ tôi đã chịu đựng hết mọi thứ. Cô ấy luôn là như vậy, nhẫn nhục và chịu đựng, làm người ta vừa ghét vừa yêu.

Nhưng sau khi tất cả mọi chuyện đã qua đi, chúng tôi thực sự sống rất hòa thuận. Đã rất lâu chúng tôi chưa cãi nhau, ở bên nhau luôn cảm thấy thoải mái.
Cô ấy cũng đôi lúc sẽ không kiểm soát được mình, dễ mất bình tĩnh. Tôi cũng dần thu liễm tính cách của chính mình hơn.
Cái gọi là tình yêu, chắc hẳn chính là như vậy đi.
Chúng tôi mài dũa những khía cạnh gai góc của nhau, chỉ vì có thể cho người kia một cái ôm ngọt ngào.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容