Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 1/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

1.

Chuyện này tôi đã giấu giếm trong lòng rất nhiều năm rồi, chị dâu họ của tôi bị bắt có rồi bán đến đây, chị ấy bị xích chó xích đến tám năm trời, chị ấy đã sinh được một trai một gái…

Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy chị ấy, chị ấy đang cuộn tròn trên giường, hai tay và chân thì bị trói lại, chị ấy khóc nức nở.

“Dì ơi, con xin dì hãy thả con đi đi, con xin các người đó!”

Tôi đứng ngoài cửa thắc mắc nhìn chị, chị đẹp hơn nhiều so với nhiều cô gái mới được gả về trong thôn, nhìn chị không giống người trong thôn lắm.

“Con gái à, con hãy chấp nhận số phận đi, chúng tôi phải tốn nhiều tiền lắm mới mua con về đây được, con cứ sống vui vẻ với con trai chúng tôi đi, rồi sinh ra một đứa trẻ mập mạp, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với con đâu!”

Bác gái đứng một bên để an ủi chị, lúc này, anh họ tôi đẩy cửa đi vào, anh ấy rất hài lòng với chị dâu, nhanh chóng chạy sang nhìn thử.

“Mẹ, mẹ mau đi luộc con gà đi, nay con lấy vợ, chúng ta hãy ăn một bữa thật ngon nào!”

Bác gái liếc nhìn anh họ bảo anh ấy đừng lỗ mãng quá, coi chừng sẽ dọa cho chị dâu sợ, sau đó bác gái liền nhanh chóng đi ra ngoài bắt gà.

Năm tôi bảy tuổi, ba mẹ tôi đi lên núi hái thuốc, không may gặp phải sạt lở, sau khi họ gặp nạn thì bác cả đã nhận nuôi tôi, nhưng cảnh đẹp chưa kéo dài được bao lâu, thì năm ngoái hầm mỏ của bác cả đã bị sập, đến giờ xác của bác ấy vẫn bị chôn vùi trong đấy, ông chủ hầm mỏ bồi thường một trăm ngàn nhân dân tệ để tượng trưng, anh họ tôi đã lấy số tiền đó để mua chị dâu về.

Cái thôn này của chúng tôi tên là thôn Tích Thiện, tình hình dân số di dân đến nơi khác vô cùng nghiêm trọng, con gái đều bị gả đến những nơi xa, những đứa con trai còn sót lại rất khó lấy được vợ, bởi vì không ai muốn bị gả đến cái thôn xa xôi hẻo lánh này cả.

Anh họ tôi nhìn thấy tôi đứng ngây người ở cửa, anh liền chà chà bàn tay chai sần, nở nụ cười để lộ mấy cây răng vàng, anh hỏi tôi: “Tiểu Quân, chị dâu của em có đẹp không?”

Tôi gật gật đầu, chị dâu họ là người con gái đẹp nhất ở trong thôn mà tôi từng gặp đó, nhưng khi nhìn lại bộ dạng xấu xí lếch thếch của anh họ tôi, tôi lại nhớ tới nhân vật Võ Đại Lang trong truyện Thủy Hử, rồi tôi lại nhìn vào đôi mắt trống không không biết đang suy nghĩ gì đó của chị dâu, tôi trách thế giới này sao lại quá bất công.

Anh họ nở nụ cười, anh ấy giơ tay sờ sờ gương mặt trắng trẻo của chị dâu, chị dâu né sang một bên như bị giật điện vậy, nhìn chị ấy hệt như một chú thỏ con bị dọa, lúc nhìn sang anh họ, ánh mắt chị ấy vô cùng sợ hãi.

“Anh đừng có động vào tôi! Đi ra!”

Tay chân của chị dâu đều đã bị trói lại, chị ấy căn bản không thể trốn đi đâu được, anh họ cầm lấy bàn tay của chị đưa lên tay ngửi ngửi, hệt như đang say sưa hút một điếu thuốc vậy.

“Vợ à, em cứ đi theo tôi đi, cả đời này tôi đều sẽ đối xử tốt với em!”

Nói xong, anh họ tôi liền hệt như một con hổ đói, anh ấy đẩy chị dâu nằm xuống giường, chị bị dọa đến liên tục kêu cứu, nhưng khắp cổ và xương quai xanh của chị đều dính đầy nước miếng của anh họ tôi, tôi nhìn thấy vậy thì trong lòng có chút không nỡ.

“Anh à, anh cứ vội như thể sợ chị dâu chạy đi mất vậy? Hơn nữa bây giờ lần ban ngày, bị hàng xóm nghe thấy thì cũng không hay ho gì đâu!”

Anh họ cười hì hì, bóp ngực chị dâu một cái, rồi mới luyến tiếc rời khỏi giường.

“Tiểu Quân, em canh chừng chị dâu nhé, anh đi mua tí rượu, tối nay hai anh em mình uống tí nhé!”

Sau khi anh họ đi, thì trong phòng trở nên yên ắng trở lại, tôi mới lén quan sát thật kỹ chị dâu của mình, chị mặt một chiếc quần short jeans, để lộ cặp mông hình trái đào rất xinh đẹp, ở trên thì chị ấy mặc một cái áo sơ mi màu nâu, bởi vì cánh tay đang bị trói lại, đường cong phía trước nhô lên rất cao.

Chị ấy cảm nhận được là tôi đang nhìn lén, bởi vậy chị ấy chủ động mở lời nói: “Tay của tôi bị trói chặt khó chịu quá, cậu mở ra giúp tôi được không?”

Tôi lắc đầu trả lời nói: “Mở ra rồi chị chạy mất rồi sao?”

Chị ấy cứ bảo là sẽ không chạy đâu, tôi khuyên chị ấy không cần phí lời nữa, tôi không thể tháo dây cho chị được, không phải lúc trước chưa từng xảy ra chuyện như này, nhưng mà xung quanh toàn là núi với núi, không có người địa phương dẫn đường thì căn bản không thể chạy thoát được.

Qua một khoảng thời gian, thì cơ thể của chị lại bắt đầu vặn vẹo qua lại, tôi nhắc nhở chị, sợ chị định giở trò.

“Tôi muốn đi vệ sinh!”

Chị ấy không nhịn được nữa liền lên tiếng nói, chuyện này khiến tôi cảm thấy khó xử, tôi không biết nên làm thế nào mới phải, thế là tôi liền đẩy cửa đi ra ngoài, nói với bác gái đang nhổ lông gà bên giếng nước: “Bác gái ơi, chị ấy nói muốn đi vệ sinh!”

“Con đi vô nhà vệ sinh lấy cái bô đưa cho nó, bảo nó đi vệ sinh trong phòng đi, bác đang bận tay rồi!”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容