“CON TRAI CƯNG CỦA MẸ” ĐÁNG SỢ ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 1)

“Đêm hôm ấy, có lẽ là đêm rét lạnh nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi ôm bụng bầu 6 tháng đứng bên ngoài cửa, chính tai nghe thấy chồng và mẹ chồng tôi bàn kế hoạch giết chết đứa bé trong bụng tôi như thế nào…”

  Nói thật, tôi cưới chồng tôi chủ yếu là do thấy anh ấy là người rất có hiếu. Anh ấy thường giúp mẹ rửa chân, cùng mẹ đi dạo, mua quần áo đẹp cho mẹ. Những việc như vậy, rất ít đàn ông có thể làm được.  Tôi nghĩ rằng, người đàn ông dịu dàng lương thiện như vậy nhất định sẽ đối tốt với tôi. Thực tế thì anh ấy cũng đối xử tốt với tôi thật. Nhưng kết hôn rồi tôi mới nhận ra, anh ấy đối tốt với mẹ hơn tôi tưởng tượng nhiều, thật sự phải gọi là nghe lời răm rắp. Bất kể mẹ chồng tôi nói đúng nói sai anh ấy đều nghe theo không cãi một lời. Chính bởi vì vậy, bà ấy bắt đầu can thiệp vào tất cả mọi chuyện trong cuộc sống của chúng tôi, từ ăn gì, mặc gì, dùng gì cho đến tiền lương tiêu thế nào bà ấy đều muốn nhúng tay. Tôi dần dần trở thành một người không có tiếng nói trong nhà này, chỉ mua ít đồ, làm ít việc vặt thôi cũng có thể bị soi ra cả đống khuyết điểm. “Mua kem đánh răng đắt thế này làm gì? Mua cái loại rẻ hơn không được à?” “5 giờ rồi đấy! Mặt trời chiếu đến tận mông mà vẫn còn ngủ được à?” “Buổi tối ngủ sao lại phải đóng cửa, có việc gì không để người khác nhìn được à?”Tôi cảm thấy phiền không chịu được. Nhưng nghĩ lại, bố chồng tôi mất sớm, một mình bà ấy nuôi chồng tôi và anh chồng khôn lớn, hai năm trước anh trai chồng cũng gặp tai nạn qua đời rồi, hoàn cảnh rất tội nghiệp, cho nên mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống tôi cũng không để bụng tính toán làm gì. Nhưng ai ngờ, tôi đã nhường nhịn nhưng bà ấy lại không cảm kích mà còn ngày càng quá quắt thêm, bắt đầu khống chế cả tự do của tôi. Ngày hôm đó có lẽ là lần đầu tiên tôi và bà ấy cãi vã. Hôm đó tôi tìm khắp nơi không thấy chứng minh thư, hỏi chồng tôi thì anh ấy ậm ờ một lúc rồi nói đã đưa chưng minh thư cho mẹ cầm rồi. Lúc ấy tôi vô cùng kinh ngạc, cũng cực kỳ tức giận, không ngờ lại còn có kiểu mẹ chồng giữ chứng minh thư của con dâu. Lúc ấy tôi thực sự muốn nổi điên lên, nhưng tính tôi cũng chẳng thích cãi cọ cho lắm. “Mẹ trả chứng minh thư cho con được không ạ? Con có việc cần dùng”. “Dùng làm gì?” “Con đi làm bảo hiểm”. “Làm cái bảo hiểm thôi ra vẻ thần bí làm gì? Tí nữa tôi với Ngụy Đông đưa chị đi, chứng minh thư tôi giữ cho không kẻo mất”. “Không cần ạ! Con tự bảo quản được, mẹ trả lại cho con đi”. “Không được!” – Bà ấy cụp mắt, bộ dạng như thể tôi đòi hỏi điều gì vô lý lắm, từ chối không hề do dự. Chẳng lẽ bây giờ tôi không còn chút tự do cơ bản nào rồi hay sao? “Mẹ, đấy là chứng minh thư của con, mẹ có ý gì đây ạ?” – Tôi cau mày hỏi bà ấy. So với chuyện bà ấy làm, thái độ của tôi đã mềm mỏng lắm rồi, thế mà chồng tôi vẫn ra vẻ không vừa ý. “Em nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Có gì từ từ giải quyết”. Bà ấy cười đầy khinh miệt, “Ý gì là ý gì? Lại còn cần tôi phải nói toạc ra à? Suốt ngày ăn mặc trang điểm súng sính, ai biết chị ra ngoài gặp ai làm gì? Đừng tưởng tôi già rồi mà không biết giờ đàn bà trẻ các chị cuộc sống riêng tư loạn thế nào. Đòi chứng minh thư để thuê phòng khách sạn cho tiện à?” Lúc ấy, đầu tôi dường như nổ tung. Bà ấy không thấy mình ám chỉ như vậy rất quá đáng sao? Tôi ăn mặc súng sính bao giờ?Nhịn mãi nhịn mãi, giờ mà còn nhịn, có khi bà ấy cưỡi lên đầu tôi mất. “Con làm loạn chỗ nào mẹ nói thử xem? Nếu không nói ra được thì mẹ xin lỗi con ngay đi!” Chồng tôi nghe xong thì bắt đầu nổi giận, vội vàng bỏ đũa xuống đứng dậy kéo tôi lại: “Thiên Thiên, sao lại bắt người lớn xin lỗi, mẹ già rồi nên nghĩ ngợi nhiều thôi chứ có gì đâu”. “Anh bớt cái kiểu giảng hòa ba phải ấy đi, mẹ nói gì anh không nghe thấy à?” “Hay là anh thấy mang tiếng bị cắm sừng là vẻ vang lắm? Hôm nay nếu mẹ không xin lỗi em thì mình ly hôn!” “Ôi ghê quá…” – Bà ấy vẫn ra vẻ không để ý mà cười: “Nói cứ như thật ấy nhỉ, thích ly hôn thì ly hôn, Ngụy Đông nhà tôi tốt như thế này sợ gì không tìm được người tốt hơn cô? Lại còn đòi xin lỗi, tôi chưa thấy ai bắt mẹ chồng xin lỗi con dâu bao giờ đâu!” “Tôi nói một là một hai là hai, nếu còn muốn chung sống thì để tôi cầm chứng minh thư, như thế tôi mới yên tâm được”. “Nếu không chịu được thì cút, không ai cản cô đâu”. Thái độ bà ấy cực kỳ cứng rắn. Cũng đúng thôi, chắc là vì tôi luôn nhẫn nhịn nên bà ấy tưởng rằng tôi là loại dễ bắt nạt đây mà.Tôi nhìn dáng vẻ của bà ấy, đột nhiên lại không tức giận nữa, chỉ cảm thấy rất nực cười. “Bảo con cút á? Mẹ có nhầm không? Căn nhà này là tài sản từ trước khi kết hôn của con, mẹ thử nói xem ai mới là người phải cút?” Tôi nói xong liền chạy vào phòng của bà ấy, lôi hết quần áo từ trong tủ ra vứt cả một đống lớn trên giường, kéo vali hành lý từ trong góc phòng ra. Đến lúc này bà ấy mới bắt đầu sốt sắng, chạy theo vào phòng to giọng hét: “Cô định làm gì? Định đuổi người già ra khỏi nhà sao?” “Nếu đã muốn ly hôn thì nghĩa là chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Tôi có quyền đuổi hai người ra khỏi nhà tôi”. Ngụy Đông đi vào, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt như thể bị tổn thương, có lẽ anh ta cũng sợ rồi, giọng khô khốc: “Thiên Thiên, em nghiêm túc đấy à?” “Anh nhìn tôi giống như đang đùa không?” “Chuyện có gì to tát đâu? Cần gì phải làm đến mức này? Mẹ chỉ hơi nóng tính thôi chứ cũng không có ý xấu”. “Ừ đúng rồi, mẹ anh tốt nhất trên đời, cái gì cũng tốt, lại còn không có ý xấu. Bà ấy muốn lấy chứng minh thư của tôi anh cũng răm rắp nghe theo, anh đúng là người con trai tốt, nhưng tiếc là không phải người chồng tốt. Ly hôn đi, tranh thủ lúc chưa có con giải quyết cho nhanh gọn!”

Trịnh Thu Mai (Quần Đùi Hoa) dịch.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容