Nhật ký dài ngày (C15)

Buổi chiều hai người đi xe tới một khu rừng khá nổi tiếng ở Thượng Hải. Sau đó thuê 2 chiếc xe để đạp, ngắm phong cảnh, Tử Hàn thì khỏi phải nói anh là dân chuyên lại hay rèn luyện cơ thể, còn Lâm Thư thật sự rất ít khi vận động đi được một lát thôi là mồ hôi túa ra, thở không nổi

” Ây… Hàn ca… anh đi từ từ thôi. Ngắm cảnh chứ có phải đua xe đâu mà…”

” Tốc độ của em không giống với người thường lắm nha. Anh vừa đi vừa thả rồi đó”

“…”

” Ể… Hàn ca…”

” Sao vậy???”

” Em nhìn thấy mèo, xinh lắm….”

” Sao lại có mèo ở đây…”

Vì tò mò nên Tử Hàn quay lại, Lâm Thư đang ngồi chễm chệ trên ghế nghỉ ngơi, thì ra cô lừa anh để dừng chân

” Em được đấy, dám lừa cả anh…”

” …. em chịu thôi… em mệt lắm rồi…”

….

Không khí bắt đầu lắng xuống, bầu trời chuyển hồng, chiều tà rồi

” Hết ngày rồi, nhanh thật đấy…”

” Chứ gì nữa, đạp xe cũng 2 tiếng rồi!!!”

” Anh sẽ còn đạp xe nữa không?”

” Còn chứ, chỉ là dạo này anh bận nên cũng ít đi. Đạp xe khá là tốt cho sức khỏe”

” Ừm…”- Lâm Thư gật đầu nhìn xuống đôi chân đung đưa.

Nghe được câu trả lời mình muốn nghe rồi, anh sẽ sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc, cũng đến lúc cô phải rời đi rồi. Đom đóm le lói vào ban đêm, ngày dài sắp đến mọi thứ sẽ khép lại

” Chiều mai là em phải về rồi…” – cô không dám nhìn anh để nói

“…”

” Nhưng anh yên tâm, lần này em sẽ không khóc nữa đâu, em mạnh mẽ mà”

” Thế sao không dám nhìn anh”

” … ”

Trần Tử Hàn kéo Lâm Thư quay về phía mình

” Nhìn anh”

Lâm Thư từ từ ngẩng lên, gương mặt Trần Tử Hàn gần hiện rõ trước mắt cô. Khi nó hoàn chỉnh thì cô giật mình đứng dậy, cô sợ bản thân không kìm được nên phải đổi chủ đề

” Hàn Hàn à, về thôi, mẹ anh nói nấu cơm chờ đó” – nói xong Lâm Thư tiến tới lấy xe.

Tử Hàn biết Lâm Thư định chuồn, anh bắt lấy tay cô kéo cô ngồi lại ghế

” Để anh nói nốt đã…”

“… ” – Lâm Thư ngạc nhiên nhìn anh

” Dạo này anh đang định học chút ít kiến thức về ngành kinh tế, bố mẹ anh muốn anh quản lí nhà hàng.”

” Vậy tốt quá, tốt quá rồi…”- cô cười tươi chúc mừng anh

” Haizz, em mừng cái gì mà dữ vậy, có phải là em đâu”- anh lắc đầu cười mỉm

” Thì sau này anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn mà…”- cô nói bằng giọng rất thản nhiên

” Thế còn em thì sao?”

” Em á! Em sẽ đi làm nếu mà có điều kiện sẽ học thêm để lấy bằng”

” Thế cũng tốt…”

“ Ừm…”- Lâm Thư im lặng gật đầu.

” Vậy em sẽ quên anh à?”

Câu nói khiến cô bất ngờ, chính cô cũng chưa dám hỏi bản thân thì biết trả lời sao đây. Quên anh là điều  bắt buộc nhưng không làm được, có lẽ cô sẽ giấu, giấu nó vào nơi sâu nhất, vậy cô sẽ sống như trước đây sao, im lặng để không phải đối diện. Cô nhìn anh, yên tĩnh ngắm nhìn, có lẽ thôi miên chính mình là cách tốt nhất.

Anh hiểu rồi, đôi mắt ấy, tấm lòng ấy. Sâu trong trái tim mạnh mẽ kia cũng muốn nói giữ tất cả mọi thứ lại. Cô gái đứng chỉ đến ngực anh, nhỏ bằng ánh nhìn của anh, anh muốn bảo vệ, anh muốn yêu thương. Nếu cô ấy đi rồi có phải anh cũng sẽ buồn, sự việc trước đó có thật sự anh đã bước ra cho đến khi cô xuất hiện.

Tử Hàn lôi từ trong túi ra một sợi dây chuyền, trông nó khá là lấp lánh, đem nó rơi trước mắt cô, hình bông tuyết nhỏ nhắn nhưng là màu xanh lục.

“ Bông tuyết này là ngày anh gặp em, màu xanh này là màu anh thích, khá đẹp đúng không?” Lâm Thư nhẹ nhàng nuốt không trong miệng để cảm nhận sự thật bất ngờ

” Có muốn đeo nó không?”

Ánh mắt kiên định của anh làm cô lúng túng

” Hả?”- cô vẫn thấy rất mơ hồ

” Không đeo anh cất đi đây?”

” Đừng….”- Lâm Thư giật mình giữ lấy tay anh

“…”

” Em muốn đeo mà…”

Trần Tử Hàn cười mỉm vòng tay qua đeo nó lên cổ cho cô, hơi thở anh làm vài sợi tóc bay nhẹ. Trống ngực rộn ràng vì căng thẳng, anh còn thuận tiện nói nhẹ: ” Anh khóa nhé!!!”

Xong xuôi anh chỉnh vòng cho cô, bông tuyết nằm ngay ngắn ở chính giữa, nó thật sự rất đẹp và tinh xảo.

” Anh mua khi nào thế ạ”

” Anh đặt lâu rồi nhưng sáng nay anh mới đi lấy”

Thực ra Trần Tử Hàn sớm đã nhận ra sự thay đổi của bản thân và tình cảm của mình nhưng anh vẫn luôn không dám quyết định.

” Chiếc vòng này là duy nhất, nó cần thời gian để hoàn thành và yêu em cũng vậy”

Lâm Thư vân vê chiếc vòng

” Anh đợi em”

” Đợi em?”

” Đúng! Bằng một cách nào đó hãy đến bên anh một lần nữa! Được không?”

Lâm Thư chớp mắt nhìn Trần Tử Hàn, rồi vòng tay qua cổ anh, tựa vào bờ vai rắn chắc ấy, giọt nước mắt lăn dài nhưng nó tượng chưng cho sự hạnh phúc.

” Được, đợi em”

” Đi bằng anh đi, anh đợi”- Tử Hàn dừng chân đợi Lâm Thư đạp xe tới

“ Đừng dừng lại, em sẽ cố đạp nhanh hơn, chúng ta vẫn cùng nhau mà”

” Haha… được, vậy em phải gắng lên nhé”

Hai người sánh bước dài về phía trước.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容