Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì? (1/4)

Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì?

Có những thứ quan trọng chỉ đến một lần trong đời và nếu có cơ may gặp lại nhiều người yêu nhau có khi may mắn còn thuộc về nhau.

Thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi bản thân rằng:

Có thể chấp nhận cuộc sống cô độc đến suốt đời không?”

Đến bây giờ tôi vẫn tự tin trả lời là

Có thể”.

Thế nhưng thực ra trong bất kỳ bản kế hoạch nào cũng có sai số, kế hoạch cho cuộc đời mình càng có nhiều sai số hơn.

Như tối ngày hôm qua tôi đã nhắc bản thân mình ngủ sớm đi để sáng mai đi phỏng vấn thử việc giữ được trạng thái tốt nhất. Nhưng tôi vẫn ngủ muộn vì ti tỉ những lý do khác nhau và chọn miễn cưỡng dậy sớm dù rất muốn ngủ tiếp.

-“Lý lịch em tốt vậy, tại sao lại về Việt Nam kiếm việc làm? Mức lương công việc của em bên đó gấp 2 lần tiền lương bên anh có thể trả cho em?

– “Sinh ra ở đâu thì về đó thôi anh ạ, lương mặc dù có thấp hơn nhưng với mức sống ở đây em vẫn có thể dễ dàng sinh tồn

– “Thôi! anh sẽ gửi mail thông báo cho kết quả, cảm ơn em đã tham gia phỏng vấn.”

Tôi học chuyên ngành thiết kế đồ họa ở Anh, 5 năm học tập và rèn rũa, có 3 năm kinh nghiệm thực tiễn, lý lịch không có vết đen cũng không quá xuất sắc. Trong thâm tâm tôi có chút tự kiêu ngạo vì sự nỗ lực của chính mình trong những năm nay, so với điều kiện vật chất tôi có thể nhìn xuống, nhưng so về mặt tình cảm tôi là kẻ thất bại.

Ngoài tình đầu, việc xao xuyến đối với người khác giới đối với tôi là những điều hết sức vô vị. Không phải không quên được người cũ mà là không vượt qua được chính mình. Họa ái dễ gần nhưng khó thân cận.

Giáo sư hướng dẫn của tôi đã vạch trần tôi trước cả lớp, nói tôi là phần tử có thể khiến người khác bóc trần bản thân, nhưng tuyệt đối một chút tế bào chết tôi cũng không để lộ. Nụ cười như có như không của tôi đã làm cho giáo sư khó chịu, nhưng việc tôi là đứa duy nhất không chê mấy bài giảng ngoài lề của giáo sư quá phiền, nên tôi vẫn sống sót suốt những năm đại học.

Em có cần tỏ ra xa lạ với anh như vậy không Ngọc?

Vậy anh nói xem, vì sao e phải tỏ ra quen biết anh?

Người phỏng vẫn tôi lúc nãy là bạn cấp 1, bạn cấp 2, cấp 3 kiêm người yêu cũ của tôi. Anh ấy tên là Việt, chúng tôi không gặp nhau chắc cũng gần 10 năm rồi.

Năm đó, tôi xách vali rời khỏi đây ngay khi vừa tốt nghiệp cấp 3. Năm nay không tính chẵn lẻ ngày tháng, chúng tôi cũng đã ngót nghét 28 tuổi rồi. Người cần trưởng thành đã trưởng thành, người cần thay đổi cũng đổi thay. Bây giờ gặp lại chắc sẽ có chút bất ngờ, nhưng cũng giống như hai cơn gió, đã lướt qua nhau không thể quay đầu nhìn lại nữa.

Chúng tôi có thể thề non hẹn biển, mãi mãi không xa nhau, nhưng sau một lời tạm biệt chúng tôi đã có thể khoác tay một người khác nói lời sông núi không đổi như đã từng.

Tôi hiểu hết những quy luật của cuộc đời chỉ là khi mới bắt đầu rời bỏ, chỉ là có chút không cam tâm.

Uhmm! Việt không phải là người thay đổi trước, tôi cũng vậy.

Hiện thực khiến chúng tôi không thể nào bước cùng nhau nữa, chúng tôi có tình yêu nhưng khi dòng chảy thời gian trải vào chân tơ kẽ tóc chúng tôi thì lại chẳng còn nguyên vẹn được nữa.

Tôi nhớ tôi của năm ấy, hình như đã từng khóc rất nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ là những mảnh ghép mơ hồ, giống như đó là câu chuyện của người khác chứ không phải là câu chuyện của chúng tôi.

Tobe Continued…
Sad!!!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容