Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì? (2/4)

Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì?

Thời gian đã lấy đi của chúng ta thứ gì? (1/4) – Weibo24h.com

Chuyện kinh doanh tôi không hiểu, tôi cũng không muốn hiểu và đương nhiên gia đình tôi cũng không ép tôi phải kế nghiệp ông, nên thời niên thiếu của tôi không hề có chút áp lực nào.

Hằng ngày chỉ làm bạn với giá tranh, bút vẽ và cuốn chuyện, cho tới khi tôi bị đẩy sang anh du học. Cho đến khi nhận giấy chứng tử của bố.  Vài năm sau đấy đến mẹ. Bơ vơ nơi đất khách không người yêu, chẳng người thân, tự ý thức phải trưởng thành vì đã chẳng còn ai để dựa dẫm được nữa. Đến khi tôi trở lại thì ba tôi, mẹ tôi chỉ còn là hai tấm bia đá lạnh. Rêu bám đầy lên ảnh, lau mãi, lau đến khi lòng bàn tay đỏ lên cũng không thể nào sạch được.

Bạn hỏi sao tôi không về?

Khi đó tôi không đủ điều kiện để về, đến khi có thể về chững lại vì một lý do nào đó không bước nổi, cho đến bây giờ đối với những việc đã qua tựa hồ như đã trăm năm bị thời gian vùi lấp, bị ý chí bào mòn trái tim chỉ có thể đập như người ta nối ống duy trì hơi thở, chầm chậm bỏ qua thời cuộc, chầm chậm thấy mình già đi.

Mà lý do tôi không còn nhà để về chẳng qua là vì phải mưu toan của những con người có cái mỹ danh là thương gia, mà lại trùng hợp vô số lần liên quan đến gia đình của Quốc Việt.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, lý do gì chúng tôi chia tay lý do gì sau 10 năm dài tôi lại xem anh ấy như một người xa lạ.

Nếu em muốn anh sẽ viết mail lập tức báo kết quả phỏng vấn thất bại

Vậy tại sao lại không thông báo thành công?

Đó không phải là thứ em muốn, cứ coi như em mất trí nhớ đi, em cũng đã quên rồi. Vậy là có thể hòa bình hít thở rồi.

Trương Đình Quốc Việt Anh, còn nghĩ là anh còn hiểu được em, thứ em muốn đã chẳng còn là bầu trời đầy mây hồng nữa rồi anh à

Thế rút cục em muốn gì?

Thật ra cũng không có gì to tát cả, chỉ muốn tiếp tục được tồn tại.”

Một tuần sau đó tôi chính thức đi làm, công ty mỗi tầng là một phòng ban khác nhau. Phòng thiết kế là phòng rộng nhất, đủ cho tâm hồn nghệ sĩ bay bổng, người thì quá bê tha, người lại chú trọng tiểu tiết đến từng các cúc áo.

Tôi không trọng tiểu tiết, cũng không quá buông thả, nên nhìn tương đối giống một thư ký hơn là con chim của sự sáng tạo. Nhưng đủ loại người mới tạo nên một tập thể hoàn chỉnh. Có người dùng vẻ ngoài da, cũng phải con người âm trầm. Nói chung không quá khó để hòa nhập vào một tập thể lấy sáng tạo và mới mẻ làm kim chỉ nam

 Từ lúc đi làm đến giờ, tôi chưa đụng mặt Việt, dù là trong thang máy. Tôi cũng không cố tránh mặt anh. Vì với tôi có gặp hay không cũng chỉ vậy. Tôi hiểu anh ấy vốn dĩ là một người giàu tình cảm, dù năm tháng có bào mòn đi sơ tâm ban đầu, nhưng xảy ra nhiều chuyện đến vậy, không cảm thấy áy náy có lỗi mới lạ.

Thì ra trên thế giới vẫn còn người quan tâm đến cảm nhận của tôi, bạn hỏi tôi có cảm giác thế nào? chính là… khi bạn đợi mưa tạnh ở trạm xe buýt, có người bước tới nhét vào tay bạn một chiếc ô. Nhưng người nhận được chiếc ô, lại muốn tiếp tục ở trạm xe đợi trời quang mây tạnh.

Tobe Continued…
Sad!!!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容