【Zhihu Ask – kinh dị】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (phần 4)

【Zhihu Ask – kinh dị】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (phần 4)

Tác giả:唐僧肉 (thịt Đường Tăng)
Link:https://www.zhihu.com/question/461155701/answer/1915516809

“Khải, tôi cảm giác cậu dạo này ngày càng…”

“Ngày càng làm sao cơ?” tôi nghi ngờ hỏi.

“Tôi vẫn không biết nên hình dung như nào, cảm giác nhưu biến thành một người khác vậy.” Cường Tử buông quả bóng chuyền nói

“Biến thành người khác, là trở nên tốt hơn hay là xấu đi?” tôi hứng thú hỏi.

“Nói không được, cảm giác hình như tự tin hơn, có lúc kiêu ngạo, nếu không phải bọn tôi quen rồi thì chắc chắn nhìn rất muốn đấm nhau.” Cường tử lắc đầu nói.

“Tôi cũng thấy thế, hơn nữa lúc nãy chơi bóng rổ, cậu cũng mạnh tay quá rồi.” tiểu Thông vừa thay áo vừa nói.

“Thật hay giả vậy?” tôi cự kỳ nghi ngờ hỏi họ

Lúc này điện thoại tôi vang lên tiếng tin nhắn, thì ra là Hứa Muội hẹn tôi buổi tối đi xem phim.

“Hai đứa tiến triển nhanh ha.” anh Tuệ nhìn màn hình điện thoại tôi

“Anh đừng nói linh tinh, bọn em là tình bạn thuần khiết.” tôi mau chóng tắt màn hình đi.

“Nhặt miếng liêm sỉ bạn êi” ba người họ đồng thanh nói

Chập tối, Hứa Muội mặc chiếc váy trắng mỏng toát lên khí chất thần tiên.

“Bạn học, có thể add wechat không?”

Hai đứa chúng tôi vừa bước ra khỏi cổng trường liền có hai thanh niên xuất hiện, ăn mặc nhìn như lưu manh. Một người nói chuyện với Hứa Muội, một người đứng sau giơ điện thoại lên, chĩa camera vào Hứa Muội, sau đó quay sang tôi.

Lúc tôi nhận thức được là đối phương đang quay chúng tôi, trong lòng phát tiết đẩy cái người đang bắt chuyện kia ra, cướp lấy chiếc điện thoại. Nói cũng thấy kì nha, tôi cảm giác lúc đó không kiểm soát được tay mình.

“Bạn học, chúng tôi đùa chút thôi, làm gì căng!” cái người vừa bị tôi cướp điện thoại cười cười

“Mau gọi 120, hình như cánh tay tao…gãy rồi.”

Tôi lúc này mới để ý, cái người bị tôi đẩy đang ngồi dưới đất, mặt mày dữ tợn, mồ hôi nhễ nhại, nhìn không giống đang giả vờ.

Người kia mau chóng đỡ anh ta dậy.

Tôi tưởng mình không cẩn thận làm thương cánh tay cậu ta nhưng mà cánh tay cậu ta không có một vết tích nào cả.

“Cậu diễn lố quá đấy.” tôi lại cáu

Tôi nhấc cánh tay cậu ta lên xem bị thương chỗ nào, không ngờ cậu ta nhảy dựng lên, nhưng nhìn cánh tay cậu ta rõ ràng không vấn đề gì.

“Tới bệnh viện!” cậu ta cắn răng hét ra 3 chữ

Lúc này xung quanh có vài người tới, họ đứng chỉ chỏ này nọ, rõ ràng là chỉ tôi với Hứa Muội.

Bạn của cái cậu gãy tay thấy tình hình không ổn, giật lại chiếc điện thoại từ chỗ tôi rồi đỡ cậu gãy tay đi.

“Châu Nhị, cậu có thể nhìn ra vấn đề gì không?” tôi hỏi nhân cách thứ 2, Châu Nhị là tên tôi đặt cho hắn.

Châu Nhị không trả lời tôi.

Xem phim xong tôi đưa Hứa Muội về kí túc xá, tôi nhớ lại chuyện lúc chập tối chợt phát hiện ra 1 vấn đề.

“Châu Nhị, cánh tay người đó là do cậu làm đúng không, cậu có thể gây ảnh hưởng tới người khác, cậu không phải là nhân cách thú 2 của tôi, vậy cậu rốt cuộc là cái gì?” tôi sợ hãi chất vấn hắn.

“Nếu cậu vẫn hét lên như thế, mọi người lại tưởng cậu bị tâm thần.” Châu Nhị hả hê nói

Tôi tìm chỗ ít người trên sân thể dục.

“Nói đi.”

“Nói gì? Tôi vẫn luôn giúp cậu mà” Châu Nhị vô tội nói

“Cậu rốt cuộc là ai? Cậu chắc chắn không phải nhân cách thứ 2 của tôi.”

“À à, cậu đoán xem?” Châu Nhị đột nhiên cười hả hê

Tôi vừa định mở miệng, không ngờ trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc bóng mờ ảo

“Cậu là ai?” tôi bị cái bóng ấy dọa một trận

“Không phải cậu vẫn luôn cùng tôi nói chuyện sao?” cái bóng nói

Trong bóng tối, bóng dáng của người trước mặt dần dần trở nên rõ ràng

“Sao có thể? Sao có thể?”

“Sao có thể giống cậu như đúc phải không? Bởi vì tôi là cậu mà hahahaha.”

“Cậu là người hay là ma?” tôi áp chế căng thẳng nhìn hắn ta

Tôi là Châu Nhị a, không phải lúc nãy cậu nói tôi sao” người trước mặt dần trở nên trong suốt.

“Đừng đi, cậu nói rõ cho tôi!” tôi hét lớn, thu hút sự chú ý của những người đang chạy bộ trên sân.

“Khải, bình tĩnh.”

“Anh Tuệ!” tôi vừa lo vừa sợ

“Ra chỗ khác nói chuyện đi.” Anh Tuệ nghiêm túc nói.

…..

“Sao anh biết em ở đây?” tâm trạng tôi đỡ hơn chút

“Ở cửa kí túc xá có 2 người tới tìm cậu đòi tiền bồi thường gãy tay.”

“Hai cái người quay video ấy hả?”

“Cái thứ trong người cậu làm thương bọn họ đúng không?” anh Tuệ hỏi

“Em không biết nữa.”

“Tôi lờ mờ đoán ra được, vì Cường Tử từng bị cậu vô tình làm bị thương.”

“Lúc nào cơ?” tôi hoàn toàn không ngờ

“Lần đến nhà cậu, còn nhớ lúc cậu mộng du cầm dao chĩa về phía Cường Tử không? Sau đó ngực có cảm giác đau như bị đâm vậy nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Lúc đó tôi nghi ngờ bệnh tình của cậu không hề đơn giản.” anh Tuệ nói.

“Hơn nữa, cậu không phát hiện ra tính cách bản thân thay đổi rất lớn sao, chắc là kết quả của cái thứ kai ảnh hưởng rồi. Tôi lâu nay vẫn luôn nghi ngờ, không ngờ lại là thật.”

Tôi rất khâm phục những suy luận của anh Tuệ.

“Cái thú đó là gì vậy?”

“Em không biết nhưng em nghĩ nó có thể liên quan đến điều gì đó siêu nhiên, bởi vì nó có thể làm hại người khác.”

“Lẽ nào là “quỷ phụ thân” (quỷ nhập hồn)?” nghĩ tới điều này, não tôi bỗng tái hiện lại cảnh cúng bái vào tối hôm đó.

“Đừng nghĩ linh tinh, ngày mai anh đưa chú đi gặp một người.”

…..

“Sao anh biết được nơi như này vậy?”

“Vì nhà tôi ở đây.”

Tôi cùng anh Tuệ đi hai chuyến tàu điện ngầm tới khu công nghiệp cũ, mấy tòa nhà ở đây nhìn có vẻ cũ kỹ. Chúng tôi đi vào 1 con hẻm, đi mãi cuối cùng cũng tới nơi.

“Có cảm giác giống như bộ phim “cô hồn nhà hoang” vậy.” lúc chúng tôi vào thang máy, tôi không nhịn được mà nói.

“Cậu im ngay, lát đừng có mà ăn nói linh tinh.” Anh Tuệ dặn dò tôi.

“Ding ding ding!”

“Châu Khải! Sao cậu tới đây?” cửa vừa mở ra không ngờ lại là Hứa Muội.

“Cái này…” anh Tuệ có chút nghi hoặc.

“Hai người là tới tìm bà ngoại tôi à?” Hứa Muội ngừng một chút hỏi

“Tiểu Muội, đây là cậu bạn học đó phải không?” một bà lão rạng rỡ bước ra, trên tay còn cầm một chiếc rương nhỏ.

“Em cũng biết à?” anh Tuệ hỏi

“Em từ nhỏ đã ở cùng bà ngoại, cảm thấy tình trạng của Châu Khải hôm qua ất không bình thường nên tơi shoir bà ngoại.”

“Bà ngoại của Hứa Muội rốt cuộc là người như thế nào vậy ạ?” tôi nhỏ giọng hỏi anh Tuệ.

“Một vị cao nhân” anh Tuệ tỏ vẻ thần bí.

“Ngồi đi.” Lão bà bà ám thị

Tôi do dự ngồi xuống.

 “Trên người cậu trúng thứ gì đó mà cậu cũng từng nói chuyện với nó.” Lão bà bà hình như thật có thực lực.

“Đúng ạ, hôm qua cháu còn nhìn thấy nó, chỉ là nó biến thành hình dáng của cháu.” Tôi có chút kinh ngạc nhìn bà lão thần bí này, đem mọi chuyện kể ra.

“Không phải cậu nhìn thấy mà chỉ là một dạng hoang tưởng thôi.”

“Hoang tưởng?”

“Bây giờ cậu thử nói chuyện với nó xem.” Lão bà bà nói.

“Không được, từ tối qua, sau khi nó biến thành hình dáng cháu thì bất kể cháu gọi thế nào cũng không được, không có phản ứng gì cả.”

“Để tôi giúp cậu gọi nó lên!” lão bà bà cười cùng với những nếp nhăn trên mặt nhìn thật sự hơi kinh dị.

Lão bà bà một tay kéo tay trái tôi, một tay lấy từ trong rương ra sợi dây màu đỏ buộc lên cổ tay tôi, sau đó cầm một đầu dây còn lại khẽ hát.

Tôi bị dọa một trận, nhìn cảnh này kì dị kinh khủng.

“Ra đây đi!” lão bà bà đột nhiên nói lớn.

“Thì ra là tìm người tới giúp!” tiếng Châu Nhị vang lên.

“Cậu lại xuất hiện rồi.” tôi lại bị dọa lần nữa.

“Tới là tốt rồi” lão bà bà bỗng bịt miệng tôi.

“Ngồi yên.”

Tôi cắn răng chịu đựng, ngồi im.

“Aaaa, bà vậy mà đụng vào được tôi! Aaaa, tôi không can tâm!” tiếng Châu Nhị dần biến mất.

Lão bà bà liên tục thay đổi mấy động tác, đặt một đầu sợi dây đỏ vào một bát trà nhỏ, rồi nhanh chóng đặt bát trà vào trong chiếc rương nhỏ kia.

“Vậy là xong rồi ạ?” sau khi bà lão nói “thành công”, tôi hơi sốc.

“Cháu có thể đi rồi!”

Tôi có cảm giác khó nói, một loạt hành dộng của bà lão nhìn thế nào cũng giống như lừa đảo vậy, nhưng Châu Nhị hình như thực sự bị tiêu diệt.

Mục đích Châu Nhị giả vờ với bạn tôi là gì? Để trấn an tôi?

…to be continued…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容