Dùng giọng văn bình đạm viết một câu chuyện ngược thấu tâm can hoặc khiến người đọc ngỡ ngàng sửng sốt (Phần 3/3)

Đọc phần 1 => tại đây
Đọc phần 2 => tại đây

Dùng giọng văn bình đạm viết một câu chuyện ngược thấu tâm can hoặc khiến người đọc ngỡ ngàng sửng sốt (Phần 3/3)

21.Tôi đứng trước di ảnh của Từ Sự.

Tôi từng tưởng tượng về ngày mà cô ấy chết đi, có một ngày tôi như thường lệ nhắn tin cho cô ấy, nhưng cô ấy không trả lời, mãi cho tới rất lâu rất lâu sau này, tôi mới bừng tỉnh, ý thức được sự thật.

Nhưng trên thực tế tôi đã có dự cảm, tôi không biết là cô ấy có hay không, vì tôi không hỏi cô ấy, một ngày trước cô ấy nói với tôi “tặng tớ bánh sinh nhật ăn đi”, lời này không giống với những gì cô ấy nói thường ngày, nhưng lúc đó tôi chưa hề có dự cảm, thế nên tôi cũng không biết cô ấy nói như vậy có phải vì có dự cảm hay không.

Ngày Từ Sự mất, tôi thức dậy sớm hơn bình thường, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, tôi với lấy điện thoại ở đầu giường gửi tin nhắn cho cô ấy, sau đó lại ngủ tiếp. Lần này tôi ngủ rất say, trước khi chuông báo thức reo không hề có ý nghĩ muốn tỉnh lại, nhưng khoảnh khắc chuông reo, tôi đột nhiên bừng tỉnh.

Tôi không nên ngủ, đây là dự cảm đầu tiên của tôi.

Đã muộn rồi, đây là dự cảm thứ hai.

Cô ấy không trả lời tin nhắn, đây là dự cảm thứ ba.

Tất cả dự cảm của tôi đều ứng nghiệm, kể từ ngày hôm đó tôi không còn nhận được tin nhắn của Từ Sự nữa, tôi vẫn đi học như bình thường, đúng giờ ăn cơm, đọc sách, thỉnh thoảng khách sáo với người khác, giờ thể dục lại trốn về lớp ngủ.

Những lúc rảnh rỗi lại mở điện thoại ra xem cô ấy có trả lời tin nhắn hay không.

22.Tôi không đợi được tin nhắn của cô ấy, vì vậy tôi không đợi nữa.

Nhà cô ấy ở tầng bảy, tôi leo lên tầng bốn rồi dừng lại nghỉ một lát, tới tầng bảy không nhịn được mà thở hổn hển, lúc đứng trước cửa điều chỉnh hô hấp đột nhiên tôi lại nhớ tới trước đây cô ấy từng nói ở ban công nơi cô ấy sống có thể nhìn thấy hoàng hôn rất đẹp, tôi nhìn ra bên ngoài, nhưng phía đối diện chỉ là những tòa nhà xám xịt.

Người mở cửa là mẹ cô ấy, trong mắt bà ấy không có gì, như nhìn tôi, lại như không hề nhìn, tôi như thể nhìn thấy chính mình trong mắt bà ấy.

Tôi tự giới thiệu mình là bạn Từ Sự, bà ấy quay người vào nhà, không hề mời tôi vào, nhưng cũng không đóng cửa, vì thế tôi đành phải đi vào theo.

Trong phòng như không có chút ánh sáng nào, di ảnh và tro cốt của Từ Sự đặt ở một góc trong phòng khách, cô ấy không có nhiều ảnh, bức ảnh trên di ảnh là ảnh chụp trong giấy chứng nhận của trường học, tôi nhìn hũ tro cốt, nhớ tới không lâu trước đây đó vẫn là một thiếu nữ tràn đầy sức sống.

Mẹ cô ấy đứng ở một bên, tôi nhìn thoáng qua, rèm cửa được kéo lại khiến tôi khó hình dung được màu sắc, cả căn phòng được bao phủ bởi một màu tím hồng tăm tối, tôi nhìn ra bóng dáng bà ấy đang ôm một đứa trẻ trong lòng, bên cạnh giường có một bé trai đang cắn móng tay nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vội vàng dời tầm mắt đi, chính tôi cũng chẳng rõ mình đang trốn tránh hay sợ hãi điều gì, chỉ là xuất phát từ bản năng tôi thấy không thoải mái, tôi đi tới góc kia, nhận ra bên cạnh hũ tro có một hộp giấy, bên trong đựng một đống đồ dùng của Từ Sự, ngoài ra còn có mấy tờ bệnh án và báo cáo kiểm tra.

Tôi lại nhìn thoáng qua căn phòng, xác nhận vị trí của mình không ở trong tầm mắt của những người trong nhà mới cầm tờ giấy lên xem, là đơn chẩn đoán b.ệnh u.ng thư dạ dày của cô ấy.

Tôi nhìn lướt qua, thấy không có gì đặc biệt, định bỏ xuống, tầm mặt đột nhiên lại dừng trên một con số, là thời gian.

Ngày 27 tháng 3 năm 2016.

Tôi nhìn chằm chằm ngày tháng.

Ngày tháng này không đúng.

Tôi nhớ rõ hôm đó, bởi vì đó là ngày sinh nhật tôi, sinh nhật tôi là ngày 21 tháng 9, bởi vậy đây không phải ngày mà cô ấy nói với tôi cô ấy tự s.át thành công rồi.

Đây thậm chí còn không phải ngày cô ấy nói với tôi rằng cô ấy định tự s.át.Đột nhiên tôi cảm thấy khó chịu, không khí vẩn đục trong căn phòng cứ vờn quanh mũi tôi, mà sự nghi hoặc hỗn độn không ngừng tăng lên trong đầu tôi.Vậy là từ trước khi quen biết tôi cô ấy đã tự s.át thành công rồi. Nhưng vì sao cô ấy phải lừa tôi? Vì sao phải diễn suốt một quá trình cho tôi xem chứ? Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ thì đột nhiên bức tường trước mặt xuất hiện một bóng người.

Tôi vội vàng quay đầu, đối diện trước mắt tôi là một đôi chân.

Mẹ của Từ Sự đứng ngay sát phía sau tôi, mà tôi lại không nghe thấy gì dù chỉ là một tiếng động nhỏ, bà ấy rũ mắt nói: “Nhà chúng tôi cũng không có gì để tiếp đãi cậu, ngại quá.”

“Không sao ạ.” Tôi như lảo đảo đứng lên từ mặt đất: “Cháu cũng thăm cậu ấy xong rồi, không tiện làm phiền nữa ạ.”

Tôi định cúi chào bà ấy, động tác ngồi dậy xoay người rồi cúi chào diễn ra liên tiếp như nước chảy mây trôi, như một cái cớ để tránh nhìn vào mặt bà ấy.Thậm chí tới khi tôi ra khỏi cửa còn tự tay đóng cửa lại, cắt đứt tầm mắt của bà ấy đang dán vào lưng tôi.

23.Nhưng tôi không hề đi xa, hoặc là nói, sau khi tôi đóng cửa, tôi lập tức dựa vào cánh cửa ngồi sụp trên mặt đất.

Tôi chẳng nghĩ gì cả, chỉ ngồi như thế, cho tới khi khóe mắt cay cay mới ý thức được mặt trời sắp lặn. Tôi nghiêng đầu, nước mắt lặng lẽ chảy ra.Tôi chưa bao giờ ngắm hoàng hôn như vậy.

Tôi giơ tay gạt nước mắt, chống tay xuống đất đứng lên, lúc này mới phát hiện khi đứng chỉ có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện, chỉ có ngồi trên mặt đất mới nhìn được bầu trời phía bên kia trên đỉnh tòa nhà.

Linh hồn tôi như rời khỏi xác, tôi cảm thấy mình như đang đứng ở hàng lang cũ nát chật chội, thấy Từ Sự ngồi ở trước cửa sau khi tan học, cô ấy vẫn luôn nghiêng đầu ngắm nhìn hoàng hôn như vậy cho tới khi trời tối mới phủi bụi trên quần đứng lên, cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.

Từ trước tới nay tôi chỉ là kẻ đứng nhìn.

Tôi từng cảm thấy chúng tôi là đồng minh duy nhất của nhau, chúng tôi cùng ở một phía của cây cầu, nhưng tôi sai rồi.

Cô ấy nói với tôi nhiều chuyện, nhưng chưa từng thật sự nói với tôi những chuyện về cô ấy, tôi tưởng rằng mình chỉ có hứng thú với cái c.hết của cô ấy, rồi lại tự cho rằng tôi và cô ấy là bạn bè.

Là tôi tự lầm tưởng rằng không hỏi không can thiệp là thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi và cho là chúng tôi đã mở lòng với nhau. Tôi muốn trách cô ấy, nhưng tôi trách cô ấy vì cái gì chứ.

Từ đầu tới cuối cô ấy chỉ có một mình, một mình cô ấy đi qua cây cầu, quay đầu nhìn tôi ở phía bên kia.

Tôi bị bỏ lại ở bên này, không dám đi cùng cô ấy, cũng không dám đưa cô ấy quay về, tôi tự ép chính mình bỏ qua các chi tiết nhỏ, ví dụ như tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy ăn một bữa cơm nghiêm túc, ví dụ như cô ấy thường mặc áo đồng phục dài tay quanh năm, ví dụ như những vết bầm tím trên tay khi cô ấy vén tay áo lên, ví dụ như nhìn cô ấy dịu dàng và lưu luyến sinh mệnh, ví dụ như khi cô ấy nói, trước đây tớ muốn làm diễn viên sân khấu kịch, ánh mắt sáng rực lên.

Cô ấy đã bị ung thư từ lâu, tất cả đều không nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy.

Cô ấy căn bản không hề nằm viện, ngay từ đầu gia đình cũng không hề có ý định muốn cứu cô ấy.

Cô ấy không lừa tôi.

Người cô ấy lừa là chính bản thân mình, ở mỗi ngày cận kề với cái c.hết, cô ấy có trái tim khao khát được sống hơn bất cứ ai. Hết.

Bài dịch thuộc bản quyền của Ở một góc nhân gian, vui lòng không tự ý repost!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容