“Vào Ngày Đại Hôn, Anh Ta Đào Hôn Rồi”? ( Phần 3/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

“Lăng Nguyên Sơ, bây giờ chàng đã là một người đàn ông đã có vợ…” Ta hoảng hốt nhìn xung quanh một lượt và cố gắng thoát khỏi mười ngón tay của chàng ấy.

“Không hợp cẩn không động phòng, ta đâu thể tính là người đàn ông đã có vợ chứ?” Chàng ấy dẫn ta đi về phía hội trình diễn đèn lồng một cách quang minh chính đại như vậy, khiến trong lòng ta vừa sợ hãi lại vừa khích động.

Được thôi, không tính thì không tính, đêm nay ta chỉ tự nói với bản thân mình rằng, Thất tịch, chính là một bữa tiệc dành cho những tình nhân trên thế gian này.

“Ta… có thể ta sắp thành thân rồi.” Đi được một lúc lâu, ta mới thì thầm vào tai chàng ấy.

“Nàng nói gì vậy?” Chàng ấy sửng sốt, giọng nói đột nhiên cao lên vài độ: “Thành thân với ai?”

“Hôm nay ta nghe cha ta nói… Thánh thượng có ý muốn gán ghép ta với thị lang của bộ binh mới được đề bạt, Lâm Hàm Chi.”

“Một tên thị lang như vậy mà cũng xứng với nàng sao?” Ánh mắt chàng ấy tràn đầy vẻ tức giận, trông rất ấm ức, còn nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này cứ giao cho ta.”

Ta không nhắc đến nữa, mà chỉ cùng chàng ấy đi dạo trong con phố sầm uất. Ánh đèn hai bên sáng rực phản chiếu xuống con đường chật kín người và những ngọn đèn đuốc rực rỡ đã tạo nên một khung cảnh hiếm thấy trong ngày lễ.

Có lẽ vì chuyện của lúc nãy nên cả hai chúng ta đều im lặng trên suốt cả con đường, khiến bầu không khí trầm mặc không hề hòa hợp với sự náo nhiệt ở xung quanh một chút nào.

“Sao vậy, lo lắng rồi sao?” Chàng ấy dừng lại và nói với một giọng nhẹ nhàng: “Nàng vẫn còn chưa tin vào bản lĩnh của ta sao?”

“Không lẽ chàng sẽ giết người chứ?” Giọng nói của ta ẩn chứa một chút sự lo lắng.

Chàng ấy cười với vẻ giận dữ: “Trong mắt nàng, ta chính là những kẻ vô lý như vậy sao?”

Ta gật gật đầu. Hiện tại ta vẫn không quá lo lắng về cuộc hôn nhân của mình, mà là có một chút lo lắng cho Lâm Hàm Chi.

“Vậy thì nàng chưa thấy sự vô lý thực sự rồi.” Chàng ấy vén mạng che mặt của ta lên và hôn ta, còn tay phải chàng ấy vẫn giữ chặt lấy eo ta.

“Lăng Nguyên Sơ, đây là trên phố lớn đó!” Ta vội vàng đẩy chàng ấy ra, trên mặt cũng bắt đầu nóng bừng lên.

Sau khi đẩy chàng ấy ra ta liền đi lên trước vài bước, nhưng vừa quay đầu lại đã không còn nhìn thấy ai nữa. Ta đột nhiên lo lắng không ngớt, vội nhìn xung quanh và lại sau người lại, thì người đó đã xuất hiện lại ở sau lưng ta.

“Mới một lúc không gặp ta mà đã nhớ ta rồi sao?” Chàng ấy vòng tay ôm lấy ta và nhìn ta với đôi mắt tràn đầy sự vui vẻ, nhưng trong tay chàng ấy còn từ từ lấy ra một cây trâm ngọc bích hoa lê.

 “Đường đường là vương gia, mà chỉ tặng cho người ta món quà nhỏ rẻ tiền như vậy.” Ta bĩu môi, nhưng thật ra trong lòng lại rất vui.

Chàng ấy một bên đeo lên cho ta, một bên bình tĩnh nói: “Trước đây đã từng hứa sẽ lấy nàng, nhưng bây giờ lại không thành, ta biết trong lòng nàng rất buồn, nhưng trong lòng ta cũng giận không thua kém gì nàng.”

“Hoàng thượng muốn đối phó ta, ta có thể nghĩ ra hàng ngàn cách thay cho ông ta, nhưng điều duy nhất ta không thể chấp nhận được là ngay cả nàng cũng bị ông ta tính toán.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Ta vỗ vỗ vào vai chàng ấy: “Bộ y phục đi đêm của chàng khá đẹp đó.”

“Sao, nàng thích sao?”

Ta bĩu môi: “Chàng hỏi như vậy, thì hình như cũng thực sự có một chút.”

Chàng ấy nói đùa: “Ngày khác ta sẽ thu xếp cho nàng một bộ, như vậy nàng vừa không có hề hấn gì vừa có thể nhảy vào Vương phủ. Sau này, chúng ta đều có thể nhân lúc trăng đen gió lớn mà nhảy qua nhảy lại và gặp mặt trên mái nhà mỗi ngày.”

Ta cười không ngớt: “Vậy trước tiên chàng cũng phải dạy ta khinh công mới được đó.”

Chàng ấy gật đầu, nói nửa đùa nửa thật: “Đợi khi nào nàng gả cho ta, ta sẽ dạy nàng khinh công.”

“Khinh công thì không vội đâu, chúng ta hãy nói về thực tế trước đi,” ta vừa cười vừa nhìn chàng ấy, rồi lại kéo đầu chàng ấy xuống để chàng ấy nhìn thẳng vào ta: “Chung Huyền và ta, ai đẹp hơn?”

“Cái này còn phải hỏi sao?”

Ngày 14 tháng 7, khi đang ăn tối, ta bất ngờ nghe cha ta kể về những chuyện trong triều.

“Thị lang của bộ binh mới nhậm chức tháng này, vài ngày trước đã dám từ quan mà không báo một lời.”

Ta sặc một miếng canh, sau khi ho khan một hồi rồi mới hỏi với giọng khàn khàn: “Tại… tại sao lại từ quan?”

“Cha không biết.” Ông lắc đầu: “Nhưng mà đối với việc này, hôn nhân giữa con và hắn cũng không thể tiếp tục được nữa rồi, Thánh thượng sẽ không ra chiếu chỉ gả con cho một thường dân đâu.”

“Thực sự rất lạ.” Ta giả vờ ngạc nhiên không ngớt, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thán rằng hiệu quả làm việc của Lăng Nguyên Sơ không ngờ lại nhanh như vậy.

Sau khi ăn phần cơm còn lại, ta đặt bát đũa lên bàn và nói: “Con ăn xong rồi, con đi ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về.”

“Trời sắp tối rồi, con còn đi đâu?”

“Này, cây trâm mới trên đầu con từ đâu ra vậy…”

Những lời phía sau ta đã không còn nghe nữa, mà chỉ gọi theo một nha hoàn rồi nhảy lên chiếc xe ngựa ở cửa.

“Quận chúa, chúng ta đi đâu vậy?”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容