“Vào Ngày Đại Hôn, Anh Ta Đào Hôn Rồi”? ( Phần 2/10 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/476699155/answer/2150021299?

——————————-

Làm thế nào để viết một câu chuyện có mở đầu bằng “Vào ngày đại hôn, anh ta đào hôn rồi”?

Đây chính là sự tính toán của Thánh thượng. Lăng Nguyên Sơ lấy con gái ngoan hiền của tứ phẩm văn quan thì tốt rồi, còn ta, là khuê nữ, không biết sau này lại bị ông ta đưa đẩy vào chốn nào.

Sau khi rời khỏi cổng hoàng cung, thấy Chung Huyền đợi ta đã lâu, ta liền buột miệng hỏi một câu: “Điện hạ đâu?”

Nàng ấy cười: “Chẳng qua là phải làm việc công theo thông lệ thôi, không lẽ nào ngài ấy phải ở lại lâu đúng không? ”

Lời nói này thẳng thắn đến mức khiến ta sửng sốt, cho nên nhất thời ta không biết nên trả lời như thế nào.

“Đêm qua khi trở về, y phục của điện hạ không chỉnh tề,” Nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Có phải đã đi đến chỗ của quận chúa không?”

Oan ức quá! Lăng Nguyên Sơ và ta không làm gì cả, lúc chàng ấy đi vẫn còn mặc y phục chỉnh tề mà, y phục không chỉnh tề… lẽ nào chàng ấy đã bị ngã khi nhảy qua cửa sổ sao?

“Không cần lo lắng,” Nàng ấy nở một nụ cười dịu dàng, như thể đã nhìn thấy được sự bất an của ta: “Nếu đã như vậy, thì mời quận chúa hãy ở lại với điện hạ nhiều một chút, ta rất cảm khích.”

“Hả?” Ta lại bất ngờ thêm một lần nữa, nếu như lúc nãy không nghe nhầm, thì não của ta và nàng ấy nhất định sẽ có một người có vấn đề.

“Chỉ khi điện hạ ngủ cùng với những người phụ nữ khác mỗi đêm, thì ta mới có hy vọng đưa ra lời chia ly.” Nàng ấy khẽ quay người sang bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ sầu muộn: “Vô duyên vô cớ thì làm sao có thể ly hôn được.”

Ta sững sờ ngay tại chỗ, một lúc sau mới định thần lại, nhìn về người trước mắt đang dần đi xa.

“Xin ​hỏi người trong lòng của Chung cô nương là ai vậy?”

Nàng ấy không trả lời ta, không biết là nàng ấy không nghe rõ hay nàng ấy không muốn nói.

Một người xem có vẻ hiền lành và dịu dàng như vậy, nhưng khi nói chuyện thì lại nói trúng tim đen. Lời nói sắc bén như lưỡi dao, vừa quả quyết lại vừa sắc nhọn.

Vậy thì, ta nên làm gì đây?

Vào ban đêm, ta tùy ý lật một cuộn sách trước giường, ánh trăng mênh mông chiếu vào bên trong đã đem lại cho cả căn phòng một sự ấm áp.

Cửa sổ đột ngột rung lên một cái, tiếp theo đó là một âm thanh đáp đất ổn định.

“Những người thị vệ của phủ Quốc Công quả thật không dám nịnh nót, ngày khác ta sẽ chuyển một số người có ích từ Vương phủ đến để bảo vệ xung quanh phòng của nàng, để tránh một ngày nào đó có trộm đột nhập vào mà cũng không biết.”

Có người ngạo nghễ lên rồi thì thực sự không ai có thể sánh bằng được.

“Điện hạ tân hôn yến nhĩ, sao không ở lại trong phủ?”

Ta đặt cuộn sách xuống và nhìn chàng ấy một cách thích thú, chàng ấy mặc một chiếc áo choàng đen có thêu hoa văn màu tím sẫm ở hai bên, một chiếc áo khoác màu xám đậm và một đôi ủng đen viền vàng, đó thực sự là cách ăn mặc của người đi đêm.

Quả nhiên chàng ấy đã sầm mặt lại, sau đó rót một ly trà mà không nói một lời và uống hết một hơi.

“Hoặc là… chạm gối hàn thuyên với thiếp mới?”

 “Có gì để nói chứ?” Chàng ấy lạnh lùng nói, vẻ mặt tỏ vẻ không vui.

Ta cũng thầm gật đầu trong lòng, cũng đúng thôi, nếu hai người cùng ngồi trò chuyện, chắc chuyện có thể nói cũng chỉ là nói về người trong lòng của mỗi người thôi.

Nghĩ đến Chung Huyền, trong đầu ta lại hiện lên cảnh tượng Lăng Nguyên Sơ đưa tay ra cho nàng ấy vào lúc ban ngày. Tuy rằng giữa hai người họ không có ý gì cả, nhưng suy cho cùng thì chàng ấy cũng đã cưới nàng ấy.

“Chung cô nương tiểu thư khuê các, cao nhã thanh khiết, không biết điện hạ nghĩ như thế nào?” Ta đứng dậy đặt cuộn sách lên bàn, giả vờ không để ý mà trêu chọc chàng ấy.

Chàng ấy đột nhiên đến gần, nắm chặt lấy cánh tay ta, rồi nói với giọng trầm thấp, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc: “Còn nói một câu nữa, có tin là ta sẽ đem nàng trói về Vương phủ ngay lập tức hay không?”

“Tùy chàng.” Ta cười: “Dù sao cũng là đang vụng trộm rồi, nếu như bị phát hiện ở đây, ta e là thanh danh sẽ bị bại hoại, còn nếu như là ở Vương phủ, ta có thể tố ngược lại chàng là đã lừa quận chúa.”

“Người ta yêu quả nhiên rất thông minh lanh lợi.”

Chàng ấy mỉm cười trước, sau đó mới buông ta ra, rồi đưa ánh mắt nhìn về nơi khác, trong ánh mặt chứa đầy ý vị sâu xa.

Một lúc lâu sau, chàng ấy mới mở miệng nói: “Nàng nói cũng có lý, tuy rằng trèo cửa sổ không khó, nhưng đó cũng không phải là kế sách lâu dài. Vài ngày nữa là Thất tịch, chúng ta cùng đi dạo phố đèn đêm đi. Nàng có cách thoát thân nào không?”

Ta bật cười: “Ta lại không bị cấm túc, thì cần cách thoát thân gì chứ?”

Trước khi rời đi, chàng ấy mở cửa sổ ra và lại nói thêm một câu luyến tiếc: “Vãn Vãn, ta nhất định—”

“Ta biết rồi,” ta gật đầu: “Là không dễ dàng từ bỏ đâu đúng không.”

Hai

Năm ngày sau, ta đi ra khỏi phủ với lý do đi thăm họ hàng, mẹ ta biết những ngày này tâm trạng của ta không tốt nên bà cũng không ngăn cản ta nữa, mà chỉ nói rằng cứ để ta thoải mái.

Đi qua hai góc phố ta đã nhìn thấy chàng ấy đứng trong ngõ hẻm mà chúng ta đã thống nhất. Hôm nay chàng ấy không mặc y phục đi đêm, mà thay vào đó là một cái áo choàng màu xanh lam, trông rất tuấn tú nhanh nhẹn và cao quý.

Chàng ấy vừa nhìn thoáng đã nhận ra ta đang đeo mạng che mặt, liền bước đến nắm chặt lấy tay ta.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容