[ZHIHU] Có câu chuyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngược không?

Lâu Già là một người cá.
Đuôi của nàng là sắc xanh biển thuần khiết, da trắng hơn tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp còn hơn cả hoa phù dung nổi trên mặt nước.
Việc nàng thích nhất chính là tới bờ biển nông phơi vảy cá trên người.
Nước ở nơi đó rất ấm áp, hướng về phía xa xa còn có thể nhìn thấy những tòa thành hoa lệ mà con người xây dựng nên.
Có lẽ còn có nguyên nhân nào khác thúc giục nàng tới nơi này, nhưng Lâu Già nghĩ không ra nữa. Dù sao thì trí nhớ của cá cũng đều rất ngắn ngủi.
Hôm nay, lúc Lâu Già đang phơi nắng thì gặp được một chàng trai loài người.
Đôi mắt của chàng trai đen kịt, giống y như đá hắc diệu vậy. Làn da của chàng màu lúa mì khỏe mạnh, khóe miệng cong lên trên, trong mắt ánh sáng rực rỡ, khiến cho người ta có một loại cảm giác vừa trong sáng vừa tràn đầy ánh mặt trời.
Lâu Già nhìn ngây người, đợi đến lúc nàng nhớ ra là phải trốn đi thì đã không còn kịp nữa rồi.
Chàng trai nhìn thấy nàng, giống như chẳng có chút kì quái nào. Chàng nhảy lên trên tảng đá ngầm ngồi xuống, híp mắt cười với Lâu Già:
“Tiểu Lâu Già, nàng tới phơi nắng à.”
Lâu Già kinh ngạc: “Ngươi biết ta?”
Chàng trai gật đầu: “Ta tên An Chí, là…” Chàng hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ: “Bạn tốt của nàng.”
“Bạn?”
“Đúng rồi, cá nhỏ hay quên. Nàng xem đây là cái gì?”
Nói xong, An Chí lấy từ trong túi ra một con ốc biển nhỏ.
Lâu Già bơi lên trên, nắm con ốc biển nhỏ vào trong tay. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở của bản thân từ trên con ốc biển, đây là thứ dùng pháp lực của mình ngưng tụ thành. Chàng trai cũng không có nói dối.
Ở trong loài người cá có truyền thống như thế này, vì lí do hay quên, các người cá sẽ đem pháp lực của bản thân ngưng tụ thành ốc biển tặng cho người quan trọng với mình, lấy cái này để nhận ra đối phương.
Lâu Già cầm ốc biển để bên tai mình, nàng nghe thấy giọng nói của mình nói thế này: “An Chí, là người ta thích nhất nhất nhất.”
“Xoẹt” một cái, mặt của Lâu Già đỏ rực lên.
Cũng may mà câu này là dùng tiếng của người cá để nói, An Chí chẳng nghe thấy gì cả.
Bây giờ cuối cùng Lâu Già cũng sáng tỏ, những cảm giác kì lạ đọng lại trong tim khi nàng nhìn thấy An Chí, đều là vì thích.
Kí ức không còn nữa, nhưng cảm giác vẫn còn.
An Chí giống như biết làm ảo thuật biến ra một đóa hoa, chàng đưa vào trong tay Lâu Già nói: “Đây là hoa hồng, tặng cho nàng đó.”
Lâu Già rất thích, người cá nhỏ ở trong biển sâu chưa bao giờ từng thấy một bông hoa xinh đẹp như vậy.
Lâu Già và An Chí ở chung với nhau vô cùng vui vẻ.
An Chí kể cho nàng nghe chuyện trên mặt đất, cũng kể cho nàng nghe hai người quen biết nhau như thế nào.
Rất nhanh, mặt trời sắp lặn, đã đến thời khắc chia tay.
Lâu Già có chút bất an hỏi: “Lần sau phải lúc nào ta mới gặp lại được chàng?”
An Chí xoa xoa cái đầu nhỏ của Lâu Già: “Đợi lần sau lúc nàng bơi vào vùng biển nông phơi vảy cá, còn có…”
Chàng tới gần bên tai Lâu Già: “Già Già, ta thích nàng.”
……
Lúc Lâu Già quay trở về biển sâu lần nữa, kí ức của nàng đã trở nên hỗn độn mơ hồ rồi.
Nàng nghĩ, muốn tìm một chỗ đem chuyện xảy ra hôm nay khắc xuống mới được.
Đuôi cá linh hoạt lắc lư vài cái, Lâu Già nhanh chóng chui vào trong một hang động nào đó dưới đáy biển.
Hang động bí mật này là một trong những căn cứ bí mật nào đó của Lâu Già, nàng thường đến đây để giấu những tôm cá ăn thừa lại.
Lâu Già tìm được bức tường nham thạch trơn nhẵn ở đâu đó trong cửa hang, ngưng tụ pháp lực đến giữa đầu ngón tay, nàng khắc xuống ngắn gọn:
Vịnh Tầm Nguyệt biển nông.
Ta thích An Chí tỏ tình với ta nhất nhất nhất.
Lâu Già nhìn tới nhìn lui rất nhiều lần, nàng rất hài lòng.
Mặc dù những câu chuyện ban ngày An Chí kể kia nàng đã không nhớ rõ ràng nữa, nhưng sự vui vẻ trong lòng vẫn còn.
Lâu Già lắc lắc cái đuôi, vui vẻ rời đi.
Đáy biển mờ mịt không có tia sáng khiến nàng không chú ý chính là, phía trên hàng chữ nàng vừa khắc kia, đã khắc đầy rất nhiều chữ…
Vịnh Tầm Nguyệt biển nông.
An Chí nói chàng thích ta.
…….
Rất nhiều năm sau.
Lâu Già nổi lên trên mặt nước, nàng nhìn thấy trên dãy đá ngầm của vùng biển nông có một cụ già đang ngồi.
Trong lòng nàng cảm thấy thân thiết, tò mò bơi qua đó: “cụ ông ơi, cụ đang làm gì vậy?”
Cụ ông mỉm cười: “Đang phơi nắng.”
“Ta cũng vậy!”
Rất nhiều rất nhiều năm sau.
Lâu Già lại một lần nữa đến chỗ vịnh Tầm Nguyệt biển nông phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người rất thoải mái.
Nàng duỗi dài thắt lưng mệt mỏi ra, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhưng lại không nhớ ra nổi.
Tinh hà xoay chuyển trên trời, hôm nay không có chuyện gì xảy ra.
Lâu Già lắc lắc đuôi, cắm đầu xuống chui vào trong biển sâu.

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/481850664/answer/2120723430

Người dịch: Lục Tiểu Thất

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
lucthat的头像-Weibo24h.com
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容