[zhihu] Nếu như tại một nhà hàng Tây, bạn nhìn thấy tương lai rằng sau ba giây đứa trẻ cùng bàn sẽ b.ắ.n bạn, trong tay bạn lại có một con dao, bạn sẽ làm gì? (Phần 3)

[zhihu] Nếu như tại một nhà hàng Tây, bạn nhìn thấy tương lai rằng sau ba giây đứa trẻ cùng bàn sẽ b.ắ.n bạn, trong tay bạn lại có một con dao, bạn sẽ làm gì?

Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 |  vui lòng không repost!
_____________________
Tác giả: 再见哈斯卡

Người lạ kia bỏ khăn xuống, là một đứa trẻ.

Tôi:” Là cậu?”

Đứa trẻ:” Chúng ta từng gặp nhau ư?”

Tôi cẩn thận nhìn lại, nói:” Thật ngại quá, tôi nhận lầm người. Tôi tưởng cậu là một người bạn cũ của tôi.”

Mặt đứa trẻ không cảm xúc.

Tôi:” Gặp được cậu xem như là duyên phận, hôm nay tôi sẽ đãi. Cậu muốn ăn chút gì không?”

Đứa trẻ:” Tôi muốn ông ăn thứ này.”

Tôi:” Hả? Cậu mời tôi? Ăn cái gì?”

Đứa trẻ:” Một phát súng.”

Vừa dứt lời, cậu ta cầm khẩu súng lục đã chuẩn bị sẵn trong ngăn bàn b.ắ.n vào ngực tôi.

Cả căn phòng đầy tiếng la hét. Ai nấy đều bỏ chạy.

Tôi ho ra máu:” Tại sao? Chúng ta rõ ràng không thù không oán?”

Đứa trẻ:” Là mẹ tôi bảo tôi đến báo thù.”

Tôi:” Tiểu Bạch?”

Đứa trẻ:” Mẹ tôi nói, không cho phép ông gọi tên bà ấy.”

Tôi:” Mẹ cậu còn nói gì nữa?”

Nói xong lại nhổ ra một ngụm máu lớn.

Đứa trẻ:” Nói tôi năm nay mới 13 tuổi, giế* người không phải chịu trách nhiệm hình sự, bảo tôi đến giế* đồ khốn nhà ông.”

Tôi:” 13 tuổi?”

Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của cậu ta, tôi chợt hiểu ra.

Tôi:” Bố của cậu không phải Trần Mặc đúng không?”

Đứa trẻ:” Đương nhiên không phải.”

Tôi hiểu rồi. Dù tôi gi.ế* Trần Mặc để con anh ta không được sinh ra, nhưng Tiểu Bạch vẫn tìm đến một người đàn ông khác. Lẽ nào, một người có siêu năng lực như tôi, vẫn không bằng một người đàn ông bình thường?

Tôi định sử dụng năng lực, quay về quá khứ, về lúc tôi và cô ấy bắt đầu gặp gỡ.

Lúc này, đứa trẻ nói một câu:” Ông có biết vì sao mẹ tôi muốn giế* ông không?”

Tôi lắc đầu. Máu tuôn ra không ngừng, dù là một động tác nhỏ cũng phải khiến tôi dùng toàn bộ sức lực.

Đứa trẻ nói:” Ông lừa bà ấy. Bà ấy còn tưởng rằng ông và bà là duyên trời định, ông hiểu bà ấy rõ hơn ai hết. Bà ấy giao phó cả cuộc đời cho ông, muốn sống cùng ông cả quãng đời còn lại. Nhưng bà ấy không hề nghĩ tới chuyện, ông lừa bà ấy. Tất cả đều do ông dùng siêu năng lực để tạo nên sự giả dối đó.”

Tôi:” Đó… đó là vì tôi yêu cô ấy.”

Cậu ta thờ ơ lắc đầu. Trong khoảnh khắc đó, dáng vẻ của cậu ta và cô ấy giống nhau y đúc, chúng dường như đang chồng chéo lên nhau.

Trong cái nhìn mơ hồ, tôi không phân biệt được là tiếng của cậu ta, hay là cô ấy.

Cậu ta nói. Cô ấy nói.

“Tình yêu thật sự, không cần đến sự can thiệp của siêu năng lực.”

“Bởi vì yêu vốn dĩ chính là siêu năng lực.”

Tôi nhắm mắt tuyệt vọng.

Hoá ra, là như vậy sao?

Chả trách vài chục năm nay, tôi đã đi rất nhiều nơi, gặp gỡ hàng nghìn hàng vạn cô gái khác, dùng siêu năng lực để có được trái tim của họ, rồi ngủ với họ, vậy mà chưa từng có cảm giác trải qua cái gọi là “tình yêu”.

Hoá ra là như thế. Cơ thể tôi lạnh dần, tôi dùng hết sức lực nói một câu:” Xin lỗi.”

Đứa trẻ:” Xin lỗi cái gì?”

Tôi:” Xin lỗi vì khiến cậu không thể sinh ra nữa.”

———-
Thời gian đảo ngược.

Quay trở lại hôm tôi giế* Trần Mặc.

Không, không phải hôm ấy.

Quay trở lại hôm Tiểu Bạch phát hiện mình bị lừa gạt.

Không, không phải hôm ấy.

Còn ở phía trước. Ở tận cùng của phía trước.

Cuối cùng.

Ngược dòng thời gian, dừng lại vào một buổi chiều đầy nắng. Tôi đang đi bộ trong khuôn viên trường đại học để tiêu hoá.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá. Bên tai là tiếng cười đùa vô tư của các sinh viên. Còn có cả tiếng đuổi nhau ồn ào.

Tôi dừng bước chân. Đếm ngược. Ba. Hai. Một.

Tiểu Bạch và bạn bè cô ấy đang đùa giỡn, sượt qua tôi- người đã dừng lại ba giây trước đó, thay vì lao vào vòng tay tôi như trước kia.

Bọn họ chạy xa rồi. Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy, trong lòng đau như bị cắt vào da thịt. Đau thật đấy.

Tiểu Bạch đột ngột quay đầu lại, nhìn vào tôi. Khẩu hình khi nói với bạn bè thật giống:” Người này kì quái thật.”

Sau đó từng bước từng bước chạy xa mãi.

Tôi gật gật đầu.

Phải đó. Tôi thật sự là một người kì quái. Kì quái đến mức không thể ở bên cạnh cô gái mình yêu, kì quái đến mức chỉ có thể đừng từ xa lặng lẽ nhìn bóng hình cô ấy.

“Nhưng em mãi mãi không biết rằng. Chàng trai rất kì quái này. Suốt cả một đời, người mà anh ta thực sự yêu, chỉ có một mình em mà thôi.”

END.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容