CÂU CHUYỆN ĐÁNG SỢ NHẤT MÀ BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA LÀ GÌ?

CÂU CHUYỆN ĐÁNG SỢ NHẤT MÀ BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA LÀ GÌ?

Nói đến điều này thật sự quá đáng sợ rồi, nhà tôi ở vùng nông thôn ở phương Bắc, đại khái xảy ra vào khoảng mấy năm trước, lúc đó tôi đang học ở trên thị trấn. 

Tôi còn nhớ, ngày hôm đó khoảng hơn 5h sáng vào mùa đông, có chút gió lạnh, cảm giác trời vô cùng tối, đưa tay lên còn không nhìn thấy được năm đầu ngón tay. 

Không biết xảy ra chuyện gì, lúc trước đã từng đi qua ngã tư một lần, vậy mà dường như có chút không quen, cố gắng kiềm chế trái tim đang đập dồn dập, đầu có chút tê cứng, sau khi đi vào, con đường sâu thăm thẳm giống như không có điểm cuối cùng, khiến bên tai người khác phả ra hơi lạnh, hơn nữa điều đặc biệt là không có một ai. 

Đêm tối vô thức sẽ đem đến cho con người một cảm giác sợ hãi , không có động tĩnh gì cũng vô cùng bất an, vì vậy giống như bịt tai trộm chuông, lấy hết can đảm tiếp tục đi về phía trước. 

Đi được khoảng 10 phút, đột nhiên bước chân trở nên chậm hơn, hình như có thứ gì đó? Tôi bắt đầu nghe thấy phía trước có tiếng loảng choảng có quy luật vang lên, lúc đó chân có chút mềm nhũn, không biết nên tiến hay lùi, chỉ có thể đứng lại. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một lúc sau âm thanh kia vẫn không ngừng vang lên, lúc đó, có lẽ cho rằng không có nguy hiểm gì, trong lòng suy nghĩ một lúc, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng, lấy đèn pin ra, nhờ vào chút ánh sáng của đèn pin rồi đi về phía trước. 

Dưới ánh sáng của đèn pin, tôi nhìn thấy một đứa bé khoảng năm sáu tuổi, đang đưa lưng về phía tôi, vì vậy tôi chắc chắn không nhận ra, trong tay đứa bé còn cầm một cành liễu, đang chọc chọc trên mặt đất. 

Đứa bé dừng lại, có thể làm cảm nhận được tôi, cậu bé đột nhiên quay mặt lại, khuôn mặt của đứa bé rất trắng, rất dọa người, chần chừ một lúc sau đó lại quay mặt đi, nhưng tôi vẫn lấy hết can đảm tò mò đi đến, chỗ đứa bé dùng người mình chắn lại có vẽ một thứ gì đó giống như bàn cờ, hình như là cờ nhảy, cậu bé không dùng cờ nhảy mà dùng quả cầu thủy tinh để chơi một mình. 

Sau đó cậu bé vui vẻ nói, lần này tôi thắng rồi, câu nói này

Tôi không hiểu nên hỏi cậu bé, em thắng? Không phải em đang chơi một mình sao?

Giọng nói của cậu bé lập tức trở nên rất nhỏ, em không chơi một mình!

Tôi đột nhiên không biết nói gì, hỏi một cậu, em nói gì? Ở đây còn có ai sao?

Cậu bé nhìn vào bên cạnh tôi nói, người kia là bạn của em, đang ở bên trái chị, sao vậy, chị không nhìn thấy cậu ấy sao?

Mặc dù tôi không trả lời, nhưng chắc chắn cậu bé đã nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của tôi. 

Nói đúng là chả thú vị gì cả, không chơi nữa.

Cậu bé rời đi. 

Tôi thấy trên đường vẳng vẻ, tôi lau mắt, cảm thấy cả người đều đổ mồ hôi lạnh. 

Nơm nớp lo sợ đi lên thị trấn, trường học nằm ở phía sau hai khu đất hoang, còn phải đi một đoạn đường nhỏ nữa, lúc đó cũng có bạn học khác bởi vì có mấy người mặc đồng phúc, sau đó chạy như bay đến một chiếc taxi, bánh xe lộp độp một cái. 

Những bạn học mà tôi không quen biết từ trên xe đi xuống nói với tôi, những quả cầu thủy tinh trên mặt đất kia là tôi làm rơi đúng không?

….

Nghe thấy câu nói này, tôi sợ hãi nhìn xuống đất, tư tưởng sụp đổ, đây không phải là quả cầu thủy tinh của cậu bé ở trên đường lúc nãy sao? Sao lại xuất hiện ở đây, trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn, cảm thấy ngày càng kỳ lạ. 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容