Trưởng thành rồi mới phát hiện, người lớn không dễ làm đến vậy

 Lần sinh nhật hai mươi sáu tuổi trước, khi một đám người ầm ĩ ồn ào, ngồi trước bánh sinh nhật, tôi đột nhiên không thể nói ra nổi điều ước. Tôi không biết vào thời khắc quan trọng này, cuộc sống như thế nào mới có thể khiến tôi hài lòng.

 Đột nhiên nhớ tới bản thân mình thời niên thiếu, cắn bút chì, viết từng nét bút lên trang nhật ký về bản thân mình hai mươi năm sau: “Hai mươi năm sau, mình có thể viết một quyển sách, quay một bộ phim.”

 Thời niên thiếu, tâm cao hơn trời, bản thân hồi đó luôn cảm thấy tay có thể với được sao, không có gì không thể mong chờ, cũng không có gì là không giành được.

 Đó là khoảng thời gian vô ưu vô lo trong đời này của chúng ta, với biết bao nhiêu ảo tưởng và mong chờ vào một tương lai tươi sáng, luôn cho rằng ngày trôi qua rất lâu, và cuộc sống chẳng có cái gọi là thất bại.

 Nhưng giờ đây, hiện tại mênh mông mịt mờ, hai mươi năm sau trong tưởng tượng đã tới, giấc mơ hồi nhỏ lại chẳng giống như hiện thực.

 Ý nghĩ vươn tay hái được những vì sao cũng đã bị thực tại đánh đổ, cũng không biết bản thân hiện giờ rốt cuộc có trở thành người lớn với dáng vẻ mong ước hồi nhỏ hay không.

 Hóa ra, cuộc sống mà chúng ta phải trải qua tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng.

 Có những đêm bị áp lực đè nặng, nhịn không được mà tưởng tượng: Nếu như năm đó mình nghe lời cha mẹ, đi theo từng con đường đã được định sẵn, liệu có phải sẽ không cần vất vả như vậy; nếu mình không chọn tới miền Bắc, không làm công việc hiện giờ, cuộc sống liệu có khác đi không?

 Từng cho rằng, thời gian là tên trộm, lấy đi tất cả. Bây giờ mới bất ngờ phát hiện ra, thật ra thời gian mới là thứ đáng quý nhất.

 Chúng ta kiên định tin vào tư chất cùng sự cố gắng, cũng từng bắt gặp vận mệnh vô thường; có lúc chúng ta tỏa sáng, cũng có lúc chìm trong u ám; chúng ta từng mơ hồ, từng thất bại, từng gục ngã, từng hối hận, thậm chí còn tự hoài nghi chính mình, nhưng từ trước tới nay chúng ta chưa bao giờ ngừng cố gắng, không ngừng vươn lên, không ngừng giải thoát, không ngừng tự chữa lành cho bản thân.

 Thật sự, kiên trì tới giờ, bạn đã rất tuyệt rồi.

Dù hiện tại chưa trở thành người mà bạn muốn trở thành, cũng chưa sống một cuộc sống mà bạn mơ ước, nhưng điều quan trọng là, bạn vẫn luôn cố gắng, luôn nỗ lực.

 Dù bạn không thể trở thành người khổng lồ thay đổi thế giới, không thể đứng dưới ánh đèn sân khấu, cũng không được đứng ở vị trí trung tâm chói sáng lộng lẫy kia, nhưng ít nhất, bạn có thể cố gắng làm chính mình.

 Thời gian, mãi mãi là câu trả lời tốt nhất, dù bạn trải qua những gì, bạn của hiện tại có ra sao, hãy cho bản thân chút thời gian, chúng ta cùng nhau chờ đợi, ngày mai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, hai mươi năm sau rồi sẽ ra sao.

 Mong bạn mãi kiên cường, dịu dàng, vững tâm; có khen ngợi, có trách móc, cũng có bình đạm ung dung. Giờ phút này, chúng ta vừa dịu dàng lại vừa kiên định, ai nói chúng ta không có tư cách làm người lớn, không phải phiên bản tuyệt vời nhất của bản thân chứ.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容