Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 2/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 2/6 )

Vào ngày này, đó là sau cơn mưa, Lưu Phương, một người bạn cùng lớp mà Kiều Nhất Thành thích thầm, bước vào vũng nước này và bước đến cửa nhà cậu. 

Cô bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy hoa, lộ ra bắp chân trắng nõn, cổ áo và váy có ren rất mịn, một ít bùn đất văng lên đôi giày da đen có quai. 

Gia đình Lưu Phương sống trên con phố đối diện nhà Kiều Nhất Thành, chỉ cách nhau một con đường hẹp.  Trước giải phóng, con đường là dòng sông hôi thối, nhưng sau giải phóng bị bồi lấp thành đường, hai năm trở lại đây đã làm thành vườn hoa, trong đó trồng hoa hồng là giống phổ biến nhất.  Khi hoa nở sẽ kêu người đến hái, bán cho nhà thuốc coi như kiếm thêm thu nhập. 

Ngôi nhà của Lưu Phương là ngôi nhà kín cổng cao tường hiếm hoi ở khu vực này, được làm bằng đá, có hai lối vào trước và sau, chỉ có gia đình Lưu Phương sống. Chỉ sau “Cách mạng Văn hóa”, tài sản đã được trả lại cho gia đình họ.  Ông nội của cô ấy là một Hoa kiều trở về, trong gia đình có một cây đàn piano, tuy cũ nhưng vẫn còn sáng loáng, các phím đen trắng phân minh. 

Vào thời điểm đó, có một cây đàn piano trong gia đình, điều này gần giống như có một biệt thự ở ngoại ô phía đông, ngay cạnh Mỹ Linh Cung. 

Đáng ngạc nhiên hơn nữa là Lưu Phương là con một.  Điều này càng đặc biệt hơn trong số các bạn trong lớp, hầu hết các bạn trong lớp đều có anh chị em, và không nói là quá ít khi có 4 hoặc 5 người con trong một gia đình như Kiều Nhất Thành. 

Lưu Phương là niềm ghen tị của cả lớp và tất cả các nữ sinh trong khóa. 

Lưu Phương và Kiều Nhất Thành đang ở trong một nhóm học tập. Cô ấy đã bị ốm hai ngày qua. Bây giờ đến hỏi Kiều Nhất Thành về bài tập về nhà của cô ấy. 

Kiều Nhất Thành trốn trong nhà, không muốn ra ngoài. 

Trong lòng cậu càng thích cô bé thì lại càng không muốn cô bé về nhà mình. 

Không ngờ mẹ lại ra chào hỏi, bụng lại còn phệ phệ như vậy, kéo Lưu Phương vào, ngồi một lúc rồi lấy ra hai cái bánh quy cứng như đá từ trong hộp bánh quy nhét vào tay Lưu Phương. 

Kiều Nhất Thành lao ra khỏi phòng  và ném cuốn sổ ghi bài tập về nhà cho Lưu Phương, gần như đầy hằn học. Cậu nghĩ, ai bảo cô ấy đến?  Ai bảo mẹ mời cô ấy vào nhà?  Dù sao thì cậu cũng sẽ không quan tâm đến cô gái tên Lưu Phương này nữa. 

Cô bé rơm rớm nước mắt, cầm cuốn sổ bỏ đi. 

Mẹ đến và hỏi Kiều Nhất Thành: Con có chuyện gì vậy? 

Hỏi ba bốn lần, Kiều Nhất Thành không trả lời, cũng không ngẩng đầu nhìn mẹ, chán nản bước tới bàn. 

Cả đêm, Kiều Nhất Thành hoàn toàn không ngủ được, lật người trên giường, chiếc giường nhỏ có tiếng kêu cót két. Em trai Kiều Nhị Cường dùng chân đá vào mũi cậu, cậu oán hận mà đẩy ra.

Cậu nghe thấy cửa phòng ngủ có tiếng động nhẹ, một lúc sau, mẹ cậu bước vào, bước đến bên giường, cúi xuống nhìn cậu. 

Ánh trăng dịu dàng hắt vào từ cửa sổ lọc vết sưng tấy trên khuôn mặt của người mẹ, làm cho bà trông trẻ ra và trong sáng. Có một tia sáng nông từ mặt trăng trên tóc bà, và khung hình căng phồng của bà ẩn trong bóng tối, không thể phân biệt được.  Đây là những gì Kiều Nhất Thành có trong trí nhớ của cậu ấy, sự xuất hiện của mẹ cậu ấy, và Kiều Nhất Thành đột nhiên hạnh phúc đến mức cậu ấy muốn khóc.  Mẹ anh vỗ về cậu, và cậu cũng ậm ừ cho qua chuyện. 

Cậu không ngờ rằng đây là lần cuối cùng cậu được gần mẹ. 

Những cơn đau đẻ của mẹ bắt đầu vào ngày hôm sau. Bà ấy thu dọn đồ đạc và nói với Kiều Nhất Thành rằng hãy trông nom các em của mình để bà đi đến viện. 

Vốn dĩ bà định đi bằng xe buýt, đến cuối phố thì cơn đau lại dịu đi nên bà nghĩ đi bộ vài trạm sẽ không tốn nhiều tiền, cũng tiết kiệm được một xu, đó bằng tiền ăn cả ngày.  Vì vậy, bà ấy liền đi đến bệnh viện. 

Trước khi đến bệnh viện, bà ấy nhờ hàng xóm chuyển lời tới em gái mình, em gái nghe tin vội chạy tới. 

Lúc này, cha của Kiều Nhất Thành vẫn đang ngồi ở bàn mạt chược. 

Tất nhiên, ông ta đang lén lút đánh bạc. Trên cửa sổ của ngôi nhà có những tấm rèm dày, và chiếc bàn mạt chược dày và tồi tàn. 

Dì của Kiều Nhất Thành đến nói với anh rể, nói rằng chị gái đã sinh một cậu con trai trong bệnh viện, thằng bé nặng 6 ký, không rất lớn và khỏe mạnh. 

Nghe tin vợ đã sinh con trai, Kiều Ngọc Vương ậm ừ hai lần, nhưng những người bạn cùng bàn đồng loạt chúc mừng và muốn ông ta mời một bữa ăn mừng.  Kiều Ngọc Vương không dừng tay, mở miệng nói: Không sao, Không thành vấn đề không thành vấn đề, gọi người đi mua mấy lồng bánh bao nhỏ tới, giống của Vượng lâu! 

Mọi người đều cười và nói: Thật là xuất huyết,Vượng lâu ! 

Thấy ông ta sẽ tiếp tục đánh, dì hai sốt sắng bước tới kéo: Anh cùng đi một chuyến đi, đi gặp chị tôi, đặt tên cho đứa nhỏ! 

Kiều Ngọc Vương tỏ vẻ sốt ruột: Có gì mà phải vội thế, người phụ nữ nào mà không có con?  Cũng đâu phải lần đầu tiên sinh con, sao lần này lại phải cuống lên như vậy? Muốn đặt tên gì?  Năm nay là năm 1977, hay đặt tên là Thất Thất đi. 

Ban đầu, tên của 4 đứa trẻ đều lần lượt là Kiều Nhất Thành, Kiều Nhị Cường, Kiều Tam Lệ và Kiều Tứ Mỹ. Đứa bé vừa sinh tên là Kiều Thất Thất.

Dì hai dậm chân tức giận nói: Có đi hay không? 

Mấy người trong bàn liên tục thuyết phục: Đi một chút, nên đi một chút cho yên tâm.

Kiều Ngọc Vương đẩy tấm thẻ trước mặt ông ta: Đi thì đi!  Sau đó đứng lên: Bệnh viện nào? 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容