Là một bác sĩ pháp y bạn có gặp điều gì kỳ quái khi khám nghiệm tử thi hay không? ( Phần 8/9)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Anh Tống nói gần đây Triệu Tiểu Lỗi chưa bao giờ đến đây, chắc chắn phải có thứ gì đó, anh ấy sẽ vào khi xuống xe, tôi nói: “Lần nào cũng không được trèo tường, nhưng chúng tôi là cảnh sát!”

Anh Tống nói: “Không trèo tường thì bảo làm sao vào được!”

Tôi không có gì để nói và không thể ngăn cản, vì vậy tôi đã gọi điện cho Trần Cương và yêu cầu họ đến càng sớm càng tốt.

Bức tường khá cao, anh Tống nhảy vào dễ dàng, tôi không thể trèo được, tôi phải đợi ở ngoài. Tôi đợi mười phút, hai mươi phút và nửa tiếng. Anh Tống vẫn chưa ra, tôi nghĩ về anh ấy. Đừng để bị phát hiện nữa.

Tôi gọi điện cho Trần Cương thì anh ấy nói đang trên đường, hai mươi phút nữa sẽ tới, tôi nghĩ nếu anh Tống thực sự bị bắt thì anh ấy sẽ sẽ bị đánh nhừ cả xương

Tôi đi một vòng quanh ngôi nhà lớn, không ngờ lại phát hiện có cửa sau, vừa rồi Anh Tống quá lo lắng, phóng nhanh qua tường mà không quan sát địa hình.

Cửa sau này dẫn thẳng lên tầng 2. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà giống như một biệt thự, nhưng cấu trúc bên trong lại hoàn toàn khác, giống một phòng khám tư nhân hơn. Tuy là cảnh sát nhưng tôi chưa bao giờ thực hiện nhiệm vụ một mình, đặc biệt là việc lén lén lút lút này, mặc dù tôi đã thực hiện bài tập xâm nhập ở học viện cảnh sát, nhưng bài tập đó tôi đã thất bại.

Hành lang có đèn, rất trắng và sáng, vừa đi tôi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, luôn sợ bị phát hiện, hành lang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy âm thanh khi tôi nuốt nước bọt.

Tôi đi một vòng hết tầng hai cũng không thấy gì, liền lên tầng ba, nhưng vẫn không phát hiện ra tòa nhà này giống như một tòa nhà ma, chẳng có ai ở cả. Tôi lặng lẽ bước xuống tầng, chợt cảm thấy phía sau có người, định quay lại thì bị đá, tôi hoảng sợ nhưng không gọi, người đá tôi chính là anh Tống.

Anh Tống trầm giọng hỏi: “Sao nhóc của anh lại vào?”

Tôi nói, “Tôi nghĩ rằng anh không ra được ngoài, nghĩ rằng có gì đó đã xảy ra với anh.”

Anh Tống nói: “Tòa nhà này trống trơn. Tôi không thấy ai hay Triệu Tiểu Lỗi.”

Tôi hỏi: “Hay có một tầng hầm?”

Sau khi tôi nói, Anh Tống vỗ đầu đầu anh ấy một cái và nói rằng đầu anh ấy trông rất buồn cười, rồi chúng tôi đi xuống tầng 1. Đi được vài bước thì thấy một người đàn ông mặc áo choàng trắng đi về phía cuối hành lang, anh ta bước tới, thì đến một cánh cửa có khóa điện tử,  ấn dấu vân tay để bước vào, Anh Tống lao tới và đập vào lưng anh ta một cái, người đàn ông ngã xuống đất ngay lập tức.

Tôi thật ngốc, Tống Tiêu nói: “Sao chú lại đứng ngây ngốc ở đó, mau qua đây giúp đỡ!”

Tôi chạy tới giúp vén áo trắng phòng thí nghiệm, nắm tay hắn ấn máy vân tay, cửa điện tử mở ra, tôi bỏ hắn qua một bên đi vào.

05.

Đằng sau cánh cửa điện tử này là một hành lang dẫn đến tầng hầm, điều đó tôi đã thực sự đúng.

Anh Tống và tôi đi xuống tầng hầm. Cấu trúc tương tự như ở tầng trên. Chúng tôi tình cờ phát hiện ra một số áo khoác trắng đang nghiên cứu trong một phòng thí nghiệm lớn. Triệu Tiểu Lỗi đang ngồi ở một bên, nghịch điện thoại và trò chuyện với họ.

Tôi hỏi Anh Tống những người đó đang học gì, và Anh Tống nói rằng anh ấy không biết, dù sao thì màu đỏ, xanh lá cây và xanh lá cây làm tôi lóa mắt.

Tôi vốn là người nhút nhát, không thể làm chuyện như vậy chút nào, đi theo anh Tống, tôi đã rất căng thẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì tôi cũng sợ chết khiếp.

Anh Tống và tôi lặng lẽ đi lại thì thấy có một cái kho ở cuối tầng hầm, không ngờ cái kho không khóa này lại chứa đựng sự thật kinh hoàng!

Anh Tống mở cửa trước, tôi theo sau.

Kho chứa đồ khá tối, bên trong có mùi thuốc, chúng tôi bật đèn pin lên, khi hai cái đầu rơi xuống, chân tôi bỗng mềm nhũn, suýt nữa thì mắc tiểu!

Tôi nghiến răng nhìn anh Tống, anh cũng khiếp sợ nhưng dù sao anh cũng là cảnh sát già, anh bình tĩnh hơn tôi, anh lại chỉnh lại mật khẩu, tôi liên tục tự nhủ mình sai, mình sai rồi, nhưng tôi đã đọc đúng. Có một khuôn mặt người trên chai thủy tinh lớn trên kệ. Nói chính xác, đó là khuôn mặt của một đứa trẻ. Cậu bé, màu xanh lá cây đậm, không phải là một khuôn mặt bình thường chút nào. Đôi mắt của đứa trẻ mở to không nháy mắt, tròng mắt đổi màu, môi cũng xanh, khi bị ánh sáng mạnh chiếu vào thì khuôn mặt rất đáng sợ.

Ánh mắt của tôi nhìn theo và thấy rằng đây là một đứa trẻ hoàn chỉnh, khoảng bốn hoặc năm tuổi, trần truồng trong cái chai lớn. Cơ thể nó cũng có màu xanh đậm, giống như bị trúng độc vậy. Trong lọ chứa đầy chất lỏng màu xanh lục, và có nhiều thứ kỳ lạ, giống như dược liệu. Tôi không biết gì về điều này, nhưng chắc chắn rằng đứa trẻ này đã bị cho vào trong một chai thủy tinh lớn và làm một cái gì đó.

Tôi không dám nói, tôi không biết phải nói gì, tôi hoàn toàn bối rối.

Soi đèn pin của anh Tống, tôi thấy bên cạnh có một chai khác, trong chai cũng có một đứa trẻ, là một cô gái, mặt đỏ sậm, toàn thân đỏ sẫm, trong chai cũng có chất lỏng. Màu đỏ, giống như máu, tên nhóc này có biểu hiện rất lạ, không thể biết là hoảng sợ hay thích thú.

Tôi nhìn hai đứa trẻ rất quen thuộc, sau đó Anh Tống thấp giọng nói: “Nữu Nữu, Tiểu Xuân.”

Nữu nữu và Tiểu Xuân?

Đúng vậy, tôi đã gặp chúng trong số 37 đứa trẻ được kẻ mạo danh bắt đi, một cậu bé năm tuổi và một cô bé bốn tuổi xinh xắn, dễ thương.

Nhìn hai đứa trẻ bị mắc kẹt trong chai, tinh thần tôi như suy sụp, anh Tống không bình tĩnh được nữa, khẩu súng trên tay run run, chúng tôi thấy thêm nhiều đứa nữa, vài đứa, chục đứa, hai chục đứa nữa, bọn chúng đều bị cho vào trong chai, trên người đều bị đan dược, ta đều đã nhìn thấy mặt của bọn họ, bọn họ đều là bị bắt cóc!

Những đứa trẻ này tưởng rằng được đi theo cha mẹ nhưng lại ở trên thiên đường, nhưng họ không ngờ rằng họ bị đưa đến đây và vào lọ và họ không thể thoát ra.

Khuôn mặt của chúng có thể sợ hãi hoặc bất lực khi ở bên ngoài chai

Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông, đó là của Trần Cương, anh ấy hỏi tôi đang ở đâu, tôi ngồi xổm và nói: “Trẻ con, ở đây đều là trẻ con …”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容